Sau khi thành công làm Hoa Hiển Tử choáng váng, Tề Hoan tâm ý viên mãn mang theo mấy hũ rượu hoa đào ra khỏi hậu sơn, tuy nàng không có dũng khí uống rượu này, nhưng dùng để lấy lòng sư phụ, làm lão nhân gia vui cũng không tệ lắm.
Đi trên bậc thang đá xanh, mấy nhóm đệ tử đi qua Tề Hoan cũng tới chào hỏi, đa số mọi người thấy nàng vẫn rất lễ phép gọi một tiếng sư tổ. Song có khá nhiều đệ tử đối với vị sư tổ ‘nhảy dù’ này trong lòng còn chút bất mãn, tuy bọn hắn bên ngoài cung kính, nhưng vụng trộm đều có chút ý tứ khinh thường.
Dù sao tu vi đệ tử cấp thấp nhất so với Tề Hoan cũng cao hơn một chút, trong lòng bọn họ, Tề Hoan chẳng qua là có vận khí tốt, gặp được Hư Không Tử mà thôi. Tuy sự thật đúng là như thế, nhưng mà tại giới Tu Tiên, vận khí sao lại không được coi là một loại thực lực chứ!
“Sư tổ Hoa Hoan Tử, xin ngài dừng bước, nơi này là sân thí luyện (thực hành) của sư môn.” Bậc thang đá xanh cuối cùng là tới sân tập thí luyện của phái Lục Vân, bình thường chỉ khi đến đại hội thí luyện hàng năm, ở đây mới có người qua lại, nhưng mà hiện tại cũng coi là thời điểm đặc thù.
Những đệ tử được kêu là tinh anh kia cảnh giới dù cao cũng không quá Kết Đan kỳ, căn bản không giúp được gì trong việc Hư Không Tử độ kiếp. Thế nên, bọn họ tập trung chú ý đến những đệ tử tinh anh ngang hàng với mình.
Lần này đến núi Thanh Vân đều là các đệ tử tinh anh nhất của các đại môn phái trong giới Tu Tiên, mọi người đều là tinh hoa, tất nhiên không phục nhau, ai cũng muốn tranh hạng nhất, vì vậy sân thí luyện của phái đã lâu không được náo nhiệt nay trở nên hào khí ngút trời.
Tề Hoan cũng không phải đặc biệt ưa thích náo nhiệt, chẳng qua nàng thật sự quá nhàm chán rồi, lại không có ai chơi cùng nàng, cho nên nàng mới chạy đến đây xem toàn cảnh Tu Chân giả PK (play killer: trạng thái chiến đấu. Cái này còn gọi là đồ sát) chân thật như thế nào, thế nhưng không nghĩ tới ngay cả đại môn chưa bước qua đã bị người cản lại.
“Lúc nào thì sân thí luyện sư môn thành cấm địa, lâu nay sao ta không biết?” Tề Hoan dừng bước, cười mà như không cười nhìn nữ tử mặc phục sức (quần áo và trang sức) của đệ tử nội môn vừa ngăn mình lại. (TNN: con nhỏ này xác định rồi *Amen*)
Nàng kia bộ dạng rất đẹp, khuôn mặt cỡ bằng bàn tay, chiếc cằm nhỏ nhắn, miệng nhỏ anh đào khẽ nhếch, một đôi mắt đen to tròn nhìn động lòng người.
“Hừ, tu vi thấp như vậy còn muốn đi vào sân thí luyện, đây không phải là muốn sư môn mất mặt sao!” Trong lời Âu Dương Lâm tràn đầy sự khinh thường.
Tề Hoan nghe thấy đoạn đối thoại của hai người kia thì dừng một chút, một mép vải đỏ quấn trên ngón trỏ ở tay phải của nàng khẽ động, “Giết người diệt khẩu quá tàn nhẫn, không bằng ột cảnh cáo nho nhỏ là tốt rồi, vài biện pháp sư huynh dạy coi như dùng được.” Dứt lời Tề Hoan búng búng ngón tay, đầu vải đỏ theo tay nàng buông ra, bay đi theo gió.
“Sư tỷ, sắp đến phiên tỷ lên đài rồi.” Không bao lâu, một nam đệ tử đi ra nói với Âu Dương Lâm.
“Ừm, ta vào trước, các ngươi nhớ trông coi cho tốt.” Dứt lời, Âu Dương Lâm uốn éo thân mình, ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào cửa sân thí luyện.
Thấy nàng đã đi, Tề Hoan lại xoay người lại, lần này không có ai đến ngăn cản nàng, nàng rất dễ dàng tiến vào sân thí luyện.
Sau khi vào nơi này Tề Hoan mới để ý, dường như tất cả chưởng môn các môn phái đều ngồi trên đài cao, còn những đệ tử cấp thấp thì đang tụ tập quanh sân thí luyện, lúc này trên sân thí luyện có một gã đệ tử Thục Sơn đang đọ sức cùng một đệ tử phái Thanh Vân.Trông thấy Tề Hoan xuất hiện, Linh Phong Tử vốn đang vững như bàn thạch đột nhiên cảm giác mí mắt phải của mình mãnh liệt nhảy lên, vì vậy hắn vội vàng liếc mắt nhìn Linh Vân Tử, ý bảo hắn đi coi chừng Tề Hoan.