Bán Kiếp Tiểu Tiên – Chương 84 Long tử độ kiếp – Botruyen

Bán Kiếp Tiểu Tiên - Chương 84 Long tử độ kiếp

Sao vậy?” Đột nhiên bị kéo từ trong mộng ra, Tề Hoan vô cùng bực bội, may là Kim Tu vô ý, bằng không nhất định ăn đòn rồi.

“Gặp phải rắc rối lớn rồi, cứ tưởng bên ngoài là trời mưa sấm sét, ai ngờ lại là đại yêu trên biển độ kiếp.” Kim Tu đau khổ nói, mà thuyền của bọn họ lại vô cùng bất hạnh khi trôi vào khu vực lôi kiếp của người ta.

Lần này ngay cả Tề Hoan cũng thay đổi nét mặt, đại yêu này bao nhiêu năm tuổi mà trời mưa gió cả một ngày một đêm rồi vẫn chưa hạ lôi kiếp? Tề Hoan cũng biết mình có liên hệ rất kỳ quái với lôi kiếp, cho nên trước khi Hư Không Tử phi thăng đã cho nàng một khối ngọc phù. Khối ngọc phù này cũng không phải vật phàm, bên trên ghi lại các dạng lôi kiếp.

Ngọc phù này là do tổ sư bá của Hư Không Tử lúc hạ phàm đưa cho lão, thứ này đối với Hư Không Tử mà nói không có nhiều tác dụng lắm, cùng lắm chỉ có thể tính toán tỷ lệ mình vượt qua lôi kiếp thành công là bao nhiêu, còn với Tề Hoan, những thứ ghi trên đó lại vô cùng hữu dụng.

Bên trên ghi lại 99 loại lôi kiếp, nhưng tại thế gian chỉ có thể nhìn thấy 9 loại mà thôi, về phần thất sắc thần lôi lúc trước Tề Hoan vô tình hấp thu cũng không phải lôi kiếp của thế gian này, Tề Hoan có thể đụng phải là vô cùng may mắn. Lôi kiếp này là top 3 trong bảng xếp hạng uy lực lôi kiếp đấy, đáng tiếc là không tinh khiết. Chỉ có thất sắc thần lôi hấp thu từ trong Lôi Thần tháp mới được coi là tinh khiết nhất, uy lực cũng cao hơn nhiều.

Những ngày này, Tề Hoan vẫn luôn nghiên cứu ngọc phù Hư Không Tử lưu lại, khả năng khống chế lôi điện của nàng dựa vào những thứ ghi lại trên ngọc phù cũng tiến triển cực nhanh, với năng lực hiện tại của nàng, chỉ cần dùng mắt thường cũng có thể biết được người độ kiếp có tu vi gì.

Sau khi ra khỏi buồng nhỏ, Tề Hoan ngẩng đầu nhìn trời, bầu trời vẫn bị mây đen dày đặc bao phủ, tuy bây giờ là nửa đêm nhưng sự tăm tối này vẫn rất dọa người, mắt thường cũng có thể thấy được, trong mây đen có ẩn giấu sấm chớp.

“Thật là hoành tráng!” Tề Hoan thở dài, trách không được sư phụ trước khi phi thăng biết được nàng muốn đi hải ngoại liền dặn đi dặn lại, bảo nàng phải ngoan ngoãn một chút, đừng chọc phiền toái, giờ mới hiểu sự phụ lão nhân gia quả là biết nhìn xa trông rộng.

“Muội nhìn thấy gì?” Kim Tu ngẩng đầu nhìn, đáng tiếc hắn cũng chỉ biết trên đầu mình là mây kiếp, những thứ khác hoàn toàn bó tay.

“Vượt qua Long Môn là có thể nhất phi trùng thiên rồi (bay thẳng về trời). Chúng ta thật may mắn, có khi tối nay có thể tận mắt chứng kiến rồng thật đấy!” Tề Hoan vừa dứt lời, trên mặt biển đột nhiên xuất hiện một “hải đảo”, “hải đảo” này nổi lên khiến thiên địa chấn động. Lôi kiếp vốn đã chờ đợi từ lâu cuối cùng cũng trút xuống ào ạt.
Sau khi nội đan xuất hiện, Tiểu Ngân và tiểu hồ ly lóe lên, vô ảnh vô tung biến mất trên thuyền, đến Tề Hoan với tư cách là chủ nhận còn chưa kịp dặn dò một câu. Nhưng nàng tin tưởng, với trình độ vô sỉ của Tiểu Ngân, người bị thương tổn nhất định không phải là hai chúng nó.

Sau khi Tiểu Ngân ra ngoài, một tiếng rống to đột nhiên truyền ra từ biển, một con Cửu Đầu Xà (rắn chín đầu) to ngang ngửa bá hạ xuất hiện, nó vừa mới lộ diện, nước biển vốn đang sôi trào liền im ắng trở lại, những hải yêu muốn tranh đoạt nội đan kia cũng yên tĩnh. Thoạt nhìn, Cửu Đầu Xà này chính là bá chủ của biển cả rồi.

Cửu Đầu Xà kia rống một tiếng đã trấn áp không ít đại yêu, đáng tiếc, Tiểu Ngân chính là kẻ không chịu thua, cũng không biết nó nghĩ sao mà đột nhiên biến trở về bản thể. Bản thể của nó còn to lớn gấp ba, bốn lần Cửu Đầu Xà, Tiểu Ngân cúi đầu hung dữ trừng Cửu Đầu Xà, cũng rống một cái. Tiếng rống của Tiểu Ngân rất trầm thấp, nhưng lại như tiếng sấm vang dội khắp nơi, trực tiếp đè tiếng rống của Cửu Đầu Xà xuống.

Dưới ánh mắt ngỡ ngàng của Tề Hoan, Cửu Đầu Xà quay người bỏ chạy, không tới một phút đồng hồ, mặt biển đã khôi phục lại bình thường, giống như chưa có chuyện gì xảy ra.

Tề Hoan nhìn chằm chằm vào hai viên nội đan, mắt sáng lên, trong lòng âm thầm cảm thán, làm thú thật là tốt, chẳng cần nhiều lời, mỗi bên chỉ cần rống một tiếng, giọng ai to hơn chính là kẻ thắng.

Người ngoại đạo chỉ xem trò vui, người hiểu biết mới rõ chân tướng, ai bảo Tề Hoan không phải là động vật chứ, cho nên nàng không hiểu hàm nghĩa mà tiếng rống kia biểu đạt.

“Đằng xà? Cuối cùng ta cũng tìm được ngươi rồi, không nghĩ tới ngươi trốn xuống biển a.” Trên không trung, Đan Kiếp một thân đạo bào màu đen đột nhiên dừng bước, ánh mắt lạnh như băng nhìn thẳng Tề Hoan, đáng tiếc Tề Hoan vẫn chưa phát hiện ra.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.