Bán Kiếp Tiểu Tiên – Chương 82 Ngũ Lôi Oanh Đỉnh – Botruyen

Bán Kiếp Tiểu Tiên - Chương 82 Ngũ Lôi Oanh Đỉnh

Lúc này Tề Hoan đang theo đuôi Hư Không Tử đến phái Côn Luân, vì tất cả các phái đều giành giật đánh giết nên phái Thanh Vân cũng phải làm bộ làm tịch một chút. Hư Dương Tử ở lại sơn môn trông coi Hư Linh Tử còn chưa tỉnh lại, Tề Hoan và Kim Tu thì lẽo đẽo đi theo Hư Không Tử.

Ngày mình phi thăng đã cách không còn xa rồi, Hư Không Tử không chắc chắn sau khi chuyện này kết thúc mình có thời gian ở lại phái Thanh Vân hay không, nên trong mấy ngày này, hắn luôn giữ Tề Hoan bên người, coi như hưởng thụ nốt khoảng thời gian ngắn ngủi bên cạnh đồ đệ, thứ Tề Hoan cần học nhiều lắm nhưng đáng tiếc hắn đã không có thời gian nữa rồi.

Trong vòng hai ngày, Hư Không Tử đã cùng Tề Hoan đến chân núi Côn Luân. Lúc này núi Côn Luân đâu còn điểm thanh tĩnh nào, dưới núi, đường lên núi, trên bầu trời, khắp nơi đều là Tu Chân giả, bất kể chính phái, Ma đạo, hay Yêu tu, tất cả đều không có bất kì tranh chấp gì, đều đang đợi phái Côn Luân tỏ thái độ.

Mà trong phái Côn Luân, trên Ngọc Thanh đại điện, một công tử văn nhã chừng hai mươi tuổi, dáng điệu tươi cười đang ngồi trên cái ghế duy nhất trong điện, vui vẻ hát một khúc ca.

Cách hắn không xa, một lão giả mặc đạo bào của người có địa vị cao nhất phái Côn Luân đang đứng, khác hẳn với khuôn mặt tràn đầy tươi cười của chàng trai kia, lão giả này dường như sắp khóc.

“Sư tôn, bây giờ phải làm gì đây?” Nửa ngày sau, lão giả lấy hết dũng khí tiến lên một bước, nhỏ giọng hỏi một câu.

“Làm gì là làm gì?”Công tử trẻ tuổi thả chén trà nhỏ trong tay xuống, híp nửa mắt, trong mắt thỉnh thoảng hiện lên một tia sáng tím.

“Những người ngoài núi kia…”

“Kệ bọn họ, cho thêm mấy lá gan bọn họ cũng không dám xông vào đại trận hộ phái của Côn Luân. Hiện tại, duy nhất phải chờ chính là người kia của phái Thục Sơn. Chẳng qua… hừ, ba nghìn năm trước hắn không phải đối thủ của ta thì ba nghìn năm sau cũng thế cả thôi.” Công tử trẻ tuổi hừ lạnh một tiếng, nhiệt độ trong điện bỗng giảm mạnh. Công tử trẻ tuổi này chính là lão tổ tông của Côn Luân hạ phàm, Đạo Ảm.

“Sư tôn nói rất đúng, vậy phải xử trí phái Thanh Vân như thế nào?” Lão giả liên tục gật đầu, căn bản không dám trái lời Đạo Ảm.
Đạo Ảm này chỉ sợ phải chết không thể nghi ngờ.

Tại chỗ không ai chú ý, Tề Hoan trốn ở sau lưng Hư Không Tử, ngón cái và ngón trỏ khẽ nhúc nhích, ở giữa hai ngón tay xuất hiện một tia sấm sét, lôi điện của nàng tất nhiên là giống hệt với lôi phạt trên bầu trời.

Trên mặt Tề Hoan hiện lên một nụ cười thản nhiên, nàng có thể dùng thất sắc thần lôi trong cơ thể mình mô phỏng ra nhiều kiểu lôi kiếp, đáng tiếc số lượng quá ít, hơn nữa nàng nhận ra rằng, sét này so với thất sắc thần lôi đúng là gặp sư phụ rồi.

Chẳng lẽ sau này mình lên trên có thể đánh với Lôi Thần một trận? Tề Hoan vuốt vuốt mũi, gục đầu tưởng bở.

Giằng co hơn hai canh giờ, cuối cùng lôi kiếp đã kết thúc, đến đạo lôi kiếp thứ ba mươi, Tề Hoan đã không nghe thấy tiếng Đạo Ảm gào thét nữa, có lẽ khi đó hắn đã chết mất xác rồi. Sau khi lôi kiếp diễn ra, trên bầu trời Côn Luân chỉ còn lại một bộ xương màu vàng và một viên kim đan bằng nắm tay.

Bộ xương màu vàng biến mất cùng với mây kiếp trên không trung, bộ xương kia chắc là kim thân của Đạo Ảm, còn hạt kim đan vẫn lơ lửng tại chỗ.

Lúc này, những Tu Chân giả Đại Thừa Kỳ vẫn ẩn núp gần đó liền nhao nhao lộ diện, Đan Kiếp đã không còn tu vi như ban đầu, nên ai cũng có thể lấy Hồi Sinh đan.

Thấy chúng tu sĩ đang nhìn chằm chằm, trong mắt Đan Kiếp hiện lên tia khinh thường cùng vẻ vui mừng lạnh như băng.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.