Bán Kiếp Tiểu Tiên – Chương 81 Ngồi làm ngư ông – Botruyen

Bán Kiếp Tiểu Tiên - Chương 81 Ngồi làm ngư ông

Vốn Tề Hoan định đợi sau khi Hư Linh Tử tỉnh dậy mới tiếp tục suy tính, nhưng Hư Linh Tử bị thương quá nghiêm trọng, nguyên thần vẫn đang tự chữa trị, tuy Nguyên Anh có tái sinh nhưng dù sao cũng không phải do mình tu luyện ra, còn cần thời gian để thích ứng. Mà Tề Hoan không có quá nhiều thời gian, trong lòng nàng biết rõ, nếu Đan Kiếp phát hiện mình mất tích sẽ nhanh chóng tìm đến núi Thanh Vân, hiện giờ trên núi Thanh Vân không ai có thể địch lại hắn.

Tuy nói người đang làm thì trời đang nhìn, Đan Kiếp là tiên nhân, tự ý hạ phàm đã là xúc phạm luật trời rồi, bị phát hiện sẽ gặp ngũ lôi oanh đỉnh, nhưng trước mắt, Tề Hoan cũng không dám đem hy vọng ký thác vào Tiên đạo mịt mù. Thần tiên trên trời tuy tài trí hơn người nhưng cũng do người tu luyện mà thành, nơi nào có người thì sẽ có giang hồ, Tề Hoan tin chắc vậy. Cho nên nàng cũng tin rằng, Đan Kiếp dám tự ý xuống đây thì hắn sẽ không e sợ trừng phạt ngũ lôi oanh đỉnh, hoặc là phía sau hắn có ô dù, lá gan hắn mới lớn như vậy.

Hiện tại Tề Hoan cũng không có nhiều thực lực truy cứu nhiều, ý niệm duy nhất trong đầu của nàng là không thể để cho hắn có thêm một viên Hồi Sinh đan nữa, ít nhất cũng không thể để cho hắn bắt mình nữa.

Tề Hoan đem ý định rời đi nói cho Hư Không Tử, vốn tưởng rằng Hư Không Tử sẽ đồng ý, kết quả lão lại nói không.

“Hoan tử, con phân tích sự tình Tiên giới vô cùng đúng, vi sư có thể nói trước cho con một số việc. Thục Sơn lệ thuộc vào Đông Lưu cung của Tiên giới, Tử Tiêu Tiên Đế của Đông Lưu cung là thần tiên đạt tu vi Đệ Cửu Trọng Thiên. Nhưng vị Tử Tiêu Tiên Đế này có một đối thủ sống còn là Bích Lưu Tiên Đế, địa vị của hai người tương đương, phái Côn Luân chính là người của Bích Lưu Tiên Đế. Lần này hạ phàm không chỉ có Đan Kiếp của Thục Sơn mà còn có Đạo Ảm của Côn Luân. Dám có ý đồ với phái Thanh Vân ta, ta nhất định sẽ không cho bọn hắn thảnh thơi.” Ánh mắt Hư Không Tử lóe sáng, Tề Hoan mơ hồ cảm thấy Hư Không Tử có điểm không thích hợp, khí tức của sư phụ có vẻ kì quái.

“Sư phụ, người…”

“Ai, con cũng phát hiện được rồi.” Hư Không Tử nhìn Tề Hoan, cười khổ nói: “Ngày đó vi sư ra tay ngăn cản Đan Kiếp, đã dùng chiêu thức sinh ra uy hiếp với Cửu Châu, kết quả bị bề trên biết được, vốn tưởng có thể kéo dài thời gian thêm một chút, đáng tiếc hôm qua bên trên đã đưa Tiên độ văn thư (*) xuống, mấy ngày nữa vi sư phải phi thăng rồi.” Nếu như ở thời điểm khác, phi thăng cũng không phải chuyện không hay, dù sao trên núi Thanh Vân vẫn còn hai người, thế nhưng đối thủ hiện giờ của bọn họ lại biến thành tiên nhân, việc Hư Không Tử phi thăng trở thành phiền toái, nếu xử lý không tốt, phái Thanh Vân có thể sẽ bị diệt vong.

(*) thư về việc thành Tiên =]] có cảm giác như quyết định thăng chức ấy

“Phiền toái vậy sao, sư phụ à, sau khi người lên trên đó, hai vị Tiên Đế gì kia sẽ không bắt nạt người chứ?” Tề Hoan ngồi xếp bằng trên đồng cỏ, đối diện với Hư Không Tử.
“Nhớ kỹ thân phận của ngươi. Không có chuyện gì khác thì về đi.” Mặc Dạ hung hăng giật cánh tay của nàng ta ra, không có nửa điểm thương tiếc, khuôn mặt tuy cười nhưng ánh mắt lạnh như băng dọa lùi tất cả mọi người.

“Dạ, chàng đang trách thiếp nhận lầm chàng thành phụ thân sao… A… Dạ!”

Mặc Dạ bóp cổ nữ tử, nụ cười trên mặt càng lạnh như băng, “Đừng ép ta làm ra chuyện đại nghịch bất đạo, đừng bao giờ đứng ở trước mặt ta mà tự ình là thông minh.”

“Thiếp, thiếp biết.” Hai tay trắng noãn của nữ tử dùng sức muốn gỡ tay Mặc Dạ ra nhưng căn bản không thể.

“Cút.” Sau khi buông tay, Mặc Dạ không thèm nhìn nữ tử kia mà đi ra khỏi phòng, chén trà nữ tử kia vừa mang đến vỡ nát, nước trà vương đầy bàn, trong nước trà kia mơ hồ tản ra một hương vị ngọt ngào, một hương vị không phải vị trà.

Hai tay ôm lấy cổ, nữ tử ngồi dưới đất thấp giọng khóc nức nở, đáng tiếc, vô luận là ai trông thấy nàng từ xa đều tránh né, không người nào dám tiến lên một bước.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.