Bán Kiếp Tiểu Tiên – Chương 79 Xảy ra chuyện lớn rồi – Botruyen

Bán Kiếp Tiểu Tiên - Chương 79 Xảy ra chuyện lớn rồi

“Xem ra ngươi không phải là người thông minh.” Kim Tu rời khỏi Vạn Linh Quật không bao lâu, Đan Kiếp cũng tới, nhưng đi xuống chỉ là nguyên thần của hắn mà thôi, sau khi thành tiên, nguyên thần hóa thiên[1], đây cũng là sự thần thông của tiên nhân, hiện tại Tề Hoan đã xác định được thân phận của Đan Kiếp.

[1] Cái này có thể hiểu là nguyên thần tiến hóa có thể rời khỏi cơ thể mà không cần cơ thể gốc.

“Sao lại nói vậy?” Tề Hoan không gọi hắn là tiền bối, nàng cũng không độ lượng tốt bụng như vậy, đã bị khi dễ đến nước này rồi còn cùng hắn giảng vấn đề lễ phép sao, không có chửi ầm lên đã xem như rất có giáo dưỡng rồi.

“Ngươi cho rằng để ột tiểu bối Độ Kiếp kỳ ở trước sơn môn của ta mắng to, ta sẽ thả ngươi sao, hừ, trừ phi nói cho ta biết tung tích của Hồi Sinh đan, nếu không, đời này ngươi cũng đừng mong đi ra ngoài.” Đan Kiếp ánh mắt hung ác nham hiểm nhìn Tề Hoan, hiện tại người đến xem náo nhiệt càng ngày càng nhiều, nếu như không nhanh…, nói không chừng sẽ dẫn cả lão gia hỏa ở Côn Luân kia tới, nếu như hắn cũng tới…., Hồi Sinh đan mình cũng không có cách nào đoạt được trăm phần trăm, trong lòng Đan Kiếp rất sốt ruột.

“Ta đã nói, không có Hồi Sinh đan, cho dù ngươi giết ta cũng không có.” Tề Hoan ngồi xếp bằng ở trên mặt đất, giao đồ ra cũng phải nhận lấy cái chết, nàng cũng không tin Đan Kiếp nhận được Hồi Sinh đan có thể thả nàng ra, thật đúng coi nàng là ngốc mà.

“Ngươi đã mạnh miệng, vậy cũng đừng trách ta.” Đan Kiếp cười lạnh, chỉ một ngón tay vào trán Tề Hoan, một quả cầu sáng màu xanh đậm xen lẫn màu đen nhạt bay thẳng vào đầu Tề Hoan. “Ta sẽ cho ngươi biết rõ cái gì gọi là muốn sống không được muốn chết cũng không xong.”

Dứt lời, nguyên thần của Đan Kiếp dần dần biết mất, trở về bản thể phía trên. Nhưng hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, một chưởng mình lưu lại, quả linh cầu khí thế cường đại hung ác vậy mà đối với thân thể Tề Hoan một chút ảnh hưởng cũng không có.

Sau khi linh cầu tiến vào cơ thể Tề Hoan, nàng lập tức cảm thấy một cỗ linh khí cường đại tiến về phía đan điền, nhìn từ bên ngoài linh khí này vô cùng bá đạo, dường như muốn phá hủy kỳ kinh bát mạch của Tề Hoan. Nhưng cố tình lôi võng lại trải rộng trong kỳ kinh bát mạch của nàng, đừng nói là một quả linh cầu, cho dù mười tám quả linh cầu cũng không có biện pháp tạo nên thương tổn gì.

Đan Kiếp cho rằng Tề Hoan tu luyện cũng chỉ là mấy thứ công pháp tầm thường của người phàm, cho rằng để lại linh cầu kia có thể phá hủy thân thể cùng thần trí của Tề Hoan, nhưng ai dè linh cầu sau khi tiến vào đan điền của nàng, đã bị cái vật “sâu ăn lá” mềm nhũn nằm trên Thái Cực Đồ kia nuốt chửng, còn nấc một cái, thỏa mãn nhắm mắt lại khò khò.
Trong vòng hơn một ngày, ở đây đã xảy ra rất nhiều chuyện, như là chưởng môn Thục Sơn chết rồi, như là thái thượng chưởng lão Thục Sơn bị trọng thương, nhưng sự kiện nghiêm trọng nhất chính là Hư Linh Tử thái thượng trưởng lão của phái Thanh Vân bị nhân vật thần bí của phái Thục Sơn đánh trọng thương, sống chết không rõ.

Nếu như không phải Hư Không Tử đột nhiên xuất hiện, cướp Hư Linh Tử từ trong tay nhân vật thần bí kia, chỉ sợ lúc này Hư Linh Tử đã sớm tan thành mây khói rồi. Cuối cùng, Đan Kiếp còn không chịu bỏ qua, hạ thủ với Hư Linh Tử, sau khi đối phó Hư Linh Tử, rất hiển nhiên hắn sẽ bắt tay vào đối phó với Tề Hoan, Kim Tu chính là vì biết rõ chuyện này, cho nên mới hết sức mạo hiểm cứu Tề Hoan ra ngoài.

Đương nhiên, Kim Tu cũng không biết, trước khi động tới Hư Linh Tử, hắn cũng đã động tay động chân với Tề Hoan, đáng tiếc sự việc không thuận lợi như dự đoán của hắn.

Kim Tu mang theo Tề Hoan không ngủ không nghỉ bay hơn một ngày, Tề Hoan có chút mệt mỏi, nhưng căn bản Kim Tu cũng không có bất kỳ cảm giác mệt mỏi gì, thần thái vẫn sáng láng như trước. Quả nhiên hình tượng quý công tử không phải người bình thường có thể làm được, ít ra Kim Tu người ta có thể bảo trì được.

Càng tiến tới gần đích, Tề Hoan cuối cùng cũng biết Kim Tu muốn dẫn nàng đến chỗ nào, ai, sơn môn phía trước rất quen, thấy thế nào cũng giống như sơn môn của phái Thanh Vân.

Trông thấy Tề Hoan trở về, đệ tử thủ ở sơn môn cũng không ngăn cản, hai người một trước một sau tiến vào phái Thanh Vân. Đi trên đường nhỏ trong núi, Tề Hoan cảm thấy trong môn phái quá mức yên tĩnh rồi, gặp được một ít đệ tử, phát hiện sắc mặt của bọn họ cũng có chút kỳ quái.

Lúc nàng đang buồn bực, thì Linh Phong Tử đứng đối diện đón Tề Hoan, “Sư thúc, ai, người bình an trở về là tốt rồi, đi đến đỉnh Vong Ưu nhìn một chút đi.” Thần sắc Linh Phong Tử lộ ra vẻ suy sụp, không nói nhiều với Tề Hoan, nước mắt như muốn trào ra. Tề Hoan khi nào thì thấy Linh Phong Tử lộ ra vẻ mặt này, lúc này nàng biết, có chuyện lớn xảy ra rồi.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.