Tề Hoan bị tiếng đánh nhau kịch liệt làm tỉnh giấc, khi mở to mắt rồi nàng mới phát hiện mình đang nằm một mình trên chuôi phi kiếm màu vàng của Mặc Dạ. Tiểu hồ ly đã sớm không thấy bóng dáng, đoán chừng là chạy theo Mặc Dạ. Về phần cái ‘gối’ kê dưới đầu, Tề Hoan đưa tay sờ sờ, lành lạnh nha, trơn bóng nha, xúc cảm không tệ, quay đầu nhìn lại, Tiểu Ngân đang thè cái lưỡi đỏ lòm trừng mắt nhìn nàng.
“Má ơi!” Tề Hoan sợ tới mức nhảy dựng lên, không biết Mặc Dạ nghĩ thế nào mà để cho “quan lớn” này làm gối đầu cho nàng, hắn cũng không sợ Tiểu Ngân nhất thời kích động có thể ngoạm nàng hai cái.
“Tới đây, trở về trên cổ tay ngủ đi.” Tuy vị “quan lớn” này rất có thực lực làm bảo tiêu, thế nhưng cùng nó sống chung một chỗ Tề Hoan luôn cảm thấy vô cùng áp lực, chỉ có thể khuyên nó trở về chỗ cũ.
Đáng tiếc người ta nhìn cũng không nhìn nàng một cái, thân thể uốn éo đã trườn xuống phi kiếm. Tề Hoan hai tay nắm chặt mép kiếm, cúi đầu nhìn xuống dưới, có lẽ Mặc Dạ biết nàng sợ độ cao, nên phi kiếm dừng ở không trung cách mặt đất 2m, Tề Hoan một tay vỗ vỗ ngực một tay chống thân kiếm, nhanh nhẹn nhảy xuống mặt đất.
Men theo tiếng đánh nhau đi về phía trước, Tiểu Ngân chầm chậm theo sát sau lưng nàng, đột nhiên trong rừng có một con thỏ chạy ra, trông thấy con thỏ non nớt mập ú kia, Tề Hoan đột nhiên thấy đói bụng, vì thế nàng quay đầu cười híp mắt nhìn Tiểu Ngân, “Ngoan, đi bắt con thỏ kia đi.” Mặc dù vị “quan lớn” này hầu hạ không được tốt, nhưng nó thật sự dùng vô cùng tốt, so với tiểu hồ ly chỉ biết ăn lười làm việc thì mạnh hơn nhiều.
Quay đầu, vẫy đuôi, bất vi sở động. (không có hành động gì)
“Nếu không đi, cơm tối hôm nay sẽ không có.” Tề Hoan mặt sa sầm, nuốt nước mắt vào trong lòng, tình trạng chán nản đến mức nàng đi uy hiếp sủng vật rồi.
“Hừ.”
Không biết một tiếng kia như thế nào vọng lại, nhưng dù sao Tề Hoan cũng cảm thấy mình bị khinh bỉ, không có biện pháp, đánh không lại người ta, còn có việc cầu người, nàng chỉ có thể nhỏ giọng, “Nếu ngươi bắt được con thỏ, tối nay sẽ cho ngươi thêm một củ cải trắng.”
Gật gật đầu, cái đuôi nhỏ màu bạc xoay thành một vòng tròn nhỏ, duỗi ra trước mặt Tề Hoan, Tề Hoan rất biết giữ lời mà đem một củ cải trắng thả ra. Sau khi từng miếng từng miếng ăn hết củ cải trắng, con thỏ kia đã không biết chạy đi đâu, Tiểu Ngân cảm thấy mỹ mãn liếm liếm miệng, rồi uốn éo cái đuôi chuyển động đi vào trong rừng.
Sau vài phút, Tiểu Ngân từ trong rừng đi ra, trên lưng mang theo bảy tám con thỏ, quên mất con thỏ Tề Hoan muốn trông thế nào rồi, nó đành phải bắt tất cả lũ thỏ nó nhìn thấy.
“Đông Nguyên cùng Tiêu Tiêu đều không sao, về phần những người khác…” Nguyên Huệ ảm đạm lắc đầu.
“Thanh Tiêu chưởng môn nói Tề Hoan kia có quan hệ với Ma Đạo là thật sao?” Nguyên Sơ sắc mặt hơi khó coi, trầm giọng hói.
“Không sai, trên Lưỡng Nghi Phân Bích Kính có ghi lại chứng minh quan hệ của bọn họ thật sự không hề nông, chỉ đáng tiếc, chúng ta không chứng kiến hắn sử dụng Phách Thiên Kiếm.”
“Không sao, đã biết Tề Hoan có quan hệ với hắn, sẽ không sợ không tìm thấy nơi để Phách Thiên Kiếm.” Nguyên Sơ híp nửa con mắt, ngón tay thỉnh thoảng gõ trên bàn trà.
“Không nghĩ tới đệ tử phái Thanh Vân vậy mà lại có liên quan đến Ma Đạo, ai!” Nguyên Huệ có chút thở dài, không biết là thở dài vì ai.
“Hừ, mấy đệ tử lót họ Hoa của phái Thanh Vân kia, có mấy người có gia thế sạch sẽ chứ, lần này Hư Không Tử vốn chính là muốn cướp kiếm đấy, về phần tại sao nửa đường rời khỏi, còn không phải là do nhận được tin tức sao, thật sự là sỉ nhục của tu sĩ chính đạo ta mà.” Ngồi ở chỗ kế trong đại điện, một lão đạo mặc đạo bào Côn Luân vội vàng xen vào một câu. Nguyên Huệ nghe xong hắn nói cũng trầm mặc, Nguyên Sơ thì không có bất kỳ phản ứng nào.
“Nguyên Sơ chưởng môn, ý của Thanh Tiêu chưởng môn là hai phái chúng ta có nên phái người tới núi Thanh Vân hỏi một chút chuyện liên quan đến Phách Thiên Kiếm hay không.” Lão đạo Côn Luân kia nói tiếp, trong mắt có chút gấp bách.
“Đạo hữu Thanh Ngô định tới phái Thanh Vân hỏi ai đây, hỏi Hư Không Tử sao?” Nguyên Sơ cười lạnh một tiếng, không nói thêm gì nữa. Cho dù Hư Không Tử cùng Ma Đạo có liên quan, bọn họ là cái bối phận gì? Ai dám ở trên núi Thanh Vân chất vấn Hư Không Tử, ai biết liệu Hư Không Tử có thể phát bực thuận tay giết chết bọn họ hay không.
Hơn nữa Nguyên Sơ cũng không phải kẻ đần, mới không để phái Côn Luân chịu tiếng xấu thay cho người khác. Bọn họ trông thấy chẳng qua chỉ là Tề Hoan có quan hệ cùng Ma Đạo mà thôi, thực sự không phải như Thanh Ngô nói toàn bộ phái Thanh Vân đều không sạch sẽ, lời này, coi như cho Nguyên Sơ mấy lá gan, hắn cũng không dám ở bên ngoài nói ra đâu!