Tề Hoan chỉ đơn giản đem chuyện mình đã trải qua nói cho Hư Không Tử nghe một lần, những chuyện liên quan đến Mặc Dạ nàng đều lược bỏ hết, dù sao Khoa Bình cũng đang ở bên cạnh, Hư Không Tử không quan tâm người nàng quen biết là chính đạo hay tà đạo, nhưng cũng không có nghĩa là người khác cũng không thèm để ý.
Khoa Bình dường như nhận ra được Tề Hoan có điều muốn nói với sư phụ mình, nên đứng dậy gật đầu với Hư Không Tử, đi thẳng ra khỏi phòng.
“Có bí mật gì, nói đi.” Sau khi đưa mắt nhìn Khoa Bình rời đi, Tề Hoan cười hì hì ngồi xuống bên cạnh Hư Không Tử, đem chuyện Mặc Dạ muốn mình đi Thiên Ma Môn một chuyến nói cho lão nghe.
Quả nhiên, Hư Không Tử nghe Tề Hoan giải thích xong cũng không giận dữ, song sắc mặt cũng không tốt, “Hoan Tử, tại sao con lại quen biết thiếu chủ Thiên Ma Môn?”
Nghe khẩu khí nói chuyện của Tề Hoan, hiển nhiên nàng đã quen biết tên thiếu chủ Thiên Ma Môn kia từ lâu rồi, Hư Không Tử còn nhớ rõ người nọ, tên Độ Thiên gọi hắn là thiếu chủ, hiển nhiên lai lịch của hắn cũng không nhỏ, thậm chỉ có thể có quan hệ với mấy người phía trên của Thục Sơn Côn Luân. Có điều đây cũng chỉ là suy đoán của Hư Không Tử, nàng chưa từng tới Tiên giới, có một số việc cho dù mơ hồ có chút đầu mối, nhưng cũng rất khó làm rõ.
“Ừm. . . . . . Thời điểm con ở Thục Sơn đã gặp hắn một lần, còn có lần trước là hắn mang con ra khỏi Yêu tộc.” Tề Hoan nghiêng đầu suy nghĩ một chút, phát hiện số lần gặp mặt của mình và Mặc Dạ lại có thể tính ra rõ ràng như vậy. Rất khó tưởng tượng là nàng và Mặc Dạ mới chỉ gặp nhau có mấy lần mà thôi, thế mà nàng đã có thể tin tưởng hắn như vậy.
“Chuyện này vi sư không thể quyết định thay con, có điều con hãy suy nghĩ thật kỹ. Con phải biết rằng thu hoạch từ giao dịch đó là rất giá trị, hắn không thể nào vô duyên vô cớ đưa cho con những thứ đó.” Đối với chuyện Tề Hoan kể về ba đồ vật kia, ngay cả Hư Không Tử cũng không nhịn được sự kinh ngạc, tùy tiện lấy ra một vật cũng đủ dọa người rồi, mà thiếu chủ Thiên Ma Môn kia lại muốn đem ba vật đó đưa cho Tề Hoan, hơn nữa chỉ cần nàng đến Thiên Ma Môn cầm đi.
Đây rốt cuộc là cái nhân bánh mê người, hay là viên đá đè chết người đây, ngay cả Hư Không Tử cũng đoán không ra.
“Yên tâm đi sư phụ, người đã thấy con thua thiệt bao giờ chưa a!”
Tiểu hồ ly trong áo Tề Hoan hất vạt áo của nàng ra, nhìn chúng quanh một chút, sau đó hướng về phía Hư Không Tử dùng sức gật đầu, cũng không biết lúc nãy nó có nghe thấy những gì Tề Hoan nói hay không.
Khoa Bình vẫn đang làm phép tẩy thi độc trên cơ thể Hoa Kiền Tử. Nhìn sư huynh nằm trên giường, trên người còn tản ra mùi hôi, Tề Hoan đột nhiên nghĩ đến cháu ngoại của lão quỷ bà bà kia, lần trước bị nàng trực tiếp ném vào trong nhẫn trữ vật mà Hư Không Tử đưa cho, hiện tại cũng không biết là chết hay sống.
Tay run run, đem chiếc nhẫn mở ra, một thân thể bé gái cuộn tròn bị ném ra ngoài, tiểu cô nương mặc dù sắc mặt tái nhợt, hơn nữa còn hôn mê bất tỉnh, nhưng không bị nguy hiểm đến tính mạng. Quả nhiên là cấp bậc tiên khí, lại có thể cất được đồ vật sống, Tề Hoan sờ sờ chiếc nhẫn, hoàn toàn coi nó là vật thuộc sở hữu của mình.
“Ngươi cũng không gấp, thì ta gấp cái gì, gần đây có chuyện hấp dẫn, xem xong kịch rồi đi cũng không muộn.” Khoa Bình duỗi lưng một cái, quân cờ đen trên ngón tay nhất thời biến thành màu trắng.
“Ai, đại kiếp nạn của Thanh Vân, rốt cuộc là kiếp gì, ngươi nói xem làm sao lão tổ tông lại không nói cho rõ chứ?”
“Cắt, ngươi kẻ tục nhân này, có biết cái gì là thiên cơ bất khả lộ không hả?”
Giọng hai người nói chuyện với nhau quanh quẩn trong phòng, một bên dạ minh châu vẫn phát ra ánh sáng ngọc, ngoài cửa sổ gió lạnh rung, tất cả những gì không yên bình đều bị nhốt ngoài cửa, rung chuyển rất nhanh sẽ bắt đầu, bọn họ không cách nào thấy được thiên đạo, không thể làm gì khác hơn là ngồi đợi.
Thừa dịp bóng đêm Mặc Dạ đem theo Tề Hoan bay chừng năm sáu chục dặm, Tề Hoan nhìn mọi nơi một chút, mơ hồ nhìn thấy núi non trùng điệp không ngừng, cũng không biết điểm cuối là chỗ nào. Lúc mới bắt đầu nàng còn rất có tinh thần, dần dần càng ngày càng buồn ngủ, nàng tựa trên vai Mặc Dạ, ngáp một cái, “Ngươi không buồn ngủ sao?”
Nàng quay đầu liếc nhìn Mặc Dạ, phát hiện đôi mắt màu đỏ nhìn thật giống đèn pha, buổi tối thoạt nhìn còn quỷ dị hơn nữa.
“Ngươi không tu luyện sao?” Thân thể Tề Hoan bắt đầu tự động hấp thu linh khí, Mặc Dạ đã sớm nhận ra, có chút kinh ngạc vì nữ nhân này lại là dạ linh thể trong truyền thuyết.
“Ừm. . . . . . Hừng đông thì gọi ta.” Tề Hoan ngồi trên phi kiếm rộng rãi, thuận tiện kéo Mặc Dạ tới, rồi đem tiểu hồ ly vò thành một cục ném vào trong ngực hắn, hết sức yên tâm thoải mái nằm xuống.
“Tin tưởng ta như vậy sao?” Một hồi lâu sau, tiếng hít thở của Tề Hoan đều đều, Mặc Dạ cúi đầu nhìn Tề Hoan đang an tĩnh ngủ, khóe môi nhếch lên.