Bán Kiếp Tiểu Tiên – Chương 7 Hoa Khổng Tước và Ẻo lả – Botruyen

Bán Kiếp Tiểu Tiên - Chương 7 Hoa Khổng Tước và Ẻo lả

Vào ngồi trong Vong Phong chủ điện, Tề Hoan nhìn hai bên, phát hiện trong đại điện đã có rất nhiều người. Có điều từ đẳng cấp khó coi của y phục mà xem xét, hiển nhiên bọn họ không phải là đệ tử phái Thanh Vân.

Đối với “giáo phục” (đồng phục) dành riêng cho phái Thanh Vân, Tề Hoan thật sự không có tý ý kiến gì rồi, bất kể nam hay nữ, nhỏ hay lớn đều giống nhau, đạo bào ống dài màu xanh, đai lưng màu trắng. Nếu nam nhân mặc lên người thì khá đẹp, như Linh Vân Tử, y phục dù xấu hơn mặc lên cũng đều cảnh đẹp ý vui.

Nhưng nếu là Tề Hoan mặc vào, hiệu quả xác thực kinh hãi, ban đêm đi ra ngoài chạy một vòng, thì ngay lập tức dưới đất sẽ toàn người ngất.

Linh Vân Tử mang Tề Hoan tiến vào đại điện, sau khi hướng mấy người Hư Không Tử thi lễ một cái, cùng Tề Hoan đứng ở phía cuối. Tề Hoan cũng không cảm thấy có gì không ổn, tuy địa vị nàng ở phái Thanh Vân rất cao, hơn nữa hai vị sư điệt này đối với nàng cũng có chút nhường nhịn, nhưng với người khác thì khó có thể nói được.

Dù sao giới Tu Tiên vẫn chú ý đến kẻ mạnh, nếu như nàng chỉ là một đệ tử Trúc Cơ cấp thấp nghênh ngang ngồi bên cạnh người Hư Không Tử, sợ là khó tránh khỏi sẽ có ít người nói này nói kia trước mặt Linh Phong Tử.

Tề Hoan đứng vững ở phía sau, con mắt bắt đầu ngó ngang ngó dọc khắp nơi, thấy Linh Phong Tử cùng mấy vị trưởng môn phái khác nói chuyện nước miếng tung bay (ý là nói rất nhiều), Tề Hoan trong lòng hung hăng khinh bỉ hắn, sao hắn đối với mình tiếc chữ như vàng mà đối với người khác miệng lưỡi trơn tru như thế, đây tuyệt đối là kỳ thị giới tính!

“Sư huynh của ngươi bình thường đối với ai cũng nhiệt tình như vậy sao?” Đứng không bao lâu, Tề Hoan nhịn không được hỏi Linh Vân Tử bên cạnh một chút.

“….” Linh Vân Tử ngẩng đầu liếc mắt nhìn Linh Phong Tử ngoài cười nhưng bên trong không cười, lại liếc mắt nhìn Tề Hoan, xong nghiêng đầu sang chỗ khác không để ý tới nàng. Con mắt nào của nàng nhìn thấy Linh Phong Tử kia đang nhiệt tình vậy, cái kia rõ ràng là minh trào ám phúng (bên ngoài thì tươi cười hớn hở bên trong thì trào phúng chế giễu) đấy.

“Này này, cái lão đầu ăn mặc như khổng tước (con công) kia là từ đâu tới?”

“Thục Sơn, trưởng lão chấp pháp Nguyên Tâm Tử, trung kỳ Nguyên Anh.” Linh Vân Tử biết rõ nếu hắn không trả lời vấn đề của Tề Hoan, khó đảm bảo nàng sẽ không lầm bầm lầu bầu, đến lúc đó chịu tội vẫn là mình, đành phải hữu vấn tất đáp (có hỏi thì tất có trả lời). “Còn có, trên người hắn mặc chính là tiên y Thương Lan, tiên khí hạ phẩm.”
“Sư phụ, ngài là ngại mạng đồ đệ ta đây quá lớn sao?” Tề Hoan nghiến răng nghiến lợi, không nói đến chuyện nàng có dùng được vật này hay không, nếu như bị người khác biết trên người mình có một tiên khí thì vừa ra khỏi cửa lớn Thanh Vân phái, chẳng phải sẽ có cả đám cao thủ thay nhau tới đuổi giết hay sao?

Nàng đích thị tham tài, nhưng càng thêm tiếc mạng mình nha.

“Ách, nếu không ngươi dùng trước cái Ti Không Lăng(*) này đi.” Thấy sư đệ mình tìm cả buổi cũng không lấy ra được một kiện pháp bảo nào Tề Hoan có thể dùng, Hư Linh Tử bèn lấy trong nhẫn trữ vật của mình ra một miếng vải đưa cho Tề Hoan.

*Ti: xé; không: không trung, bầu trời; lăng: lụa, vải -> Ti không lăng là dải lụa phá tan bầu trời.

“….Sư bá, cái này dùng làm khăn tay cũng hơi nhỏ đấy ạ.” Nhìn chằm chằm vào miếng vải màu đỏ kia, Tề Hoan âm thầm khinh bỉ sư bá keo kiệt.

“Nhỏ cái gì, tuy ta không biết thứ này có cấp bậc gì, những cũng là lấy ra từ Tiên phủ đấy, chắc chắn sẽ không kém, nhanh cầm đi.” Hư Linh Tử bất mãn hừ một tiếng.

“Sư bá giáo huấn rất đúng, đều là đệ tử sai.” Nghe thấy là vật lấy ra từ Tiên phủ, bất mãn của Tề Hoan lập tức biến mất, cười tủm tỉm cầm miếng vải kia chạy lấy người.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.