Bán Kiếp Tiểu Tiên – Chương 45 Trở lại trấn Thanh Đường – Botruyen

Bán Kiếp Tiểu Tiên - Chương 45 Trở lại trấn Thanh Đường

Chúng ta đây là đang đi đâu?” Sau hai đường kiếm của nam nhân đeo mặt nạ, Nhị trưởng lão mang Tứ trưởng lão nửa sống nửa chết chạy đi không quay đầu lại, từ đầu đến cuối Đại trưởng lão Tế Tự điện đều không có xuất hiện.

“Không phải chúng ta, là ta.” Bọn họ đã bay tới khu vực gần núi Côn Luân, mặc dù cách núi Thanh Vân một khoảng không hề ngắn, nhưng cũng coi như tương đối an toàn. Cho dù hai người đã thành tử địch của Tế Tự điện, nhưng mấy tên trưởng lão Yêu Tộc kia nếu muốn không kiêng nể gì mà giết người trên khu vực gần Côn Luân thì cũng không có khả năng, cho nên Tề Hoan đi nhờ xe chỉ có thể đáp xuống nơi này.

“Ngươi không phải cứ như vậy bỏ ta xuống chứ, ta là một cô gái yếu ớt đó…” Tề Hoan đáng thương nhìn nam nhân đeo mặt nạ, tiểu hồ ly trên đầu nàng cũng thành thật ngồi xổm tại chỗ, vẻ mặt đáng thương.

“Lôi độn của ngươi dùng để chạy chối chết không phải rất lợi hại sao?” Nam nhân đeo mặt nạ cười như không cười nói một câu, mặc kệ Tề Hoan có nguyện ý hay không, trực tiếp ném nàng xuống đất, mặc dù bị ném, nhưng động tác của hắn vô cùng có chứng mực, đáng ngạc nhiên là không làm nàng thấy đau một chút nào.

“Làm sao ngươi biết ta có lôi độn?” Tề Hoan nhớ rõ mình hình như chưa từng sử dụng lôi độn ở trước mặt hắn mà, ngoại trừ người ở trên núi Thanh Vân, dường như chỉ có mình Mặc Dạ là biết nàng có lôi độn.

Nam nhân đeo mặt nạ không trả lời Tề Hoan, phi kiếm dưới chân vòng ngược lại phương hướng bay đi.

“Mặc Dạ?” Hai tay Tề Hoan làm thành hình cái loa, lớn tiếng la lên. Đáng tiếc, mãi cho tới khi thân ảnh kia biến mất khỏi tầm mắt, Tề Hoan vẫn không cảm thấy hắn có một chút bộ dáng chần chờ nào.

Chẳng lẽ mình nghĩ sai rồi? Trong lòng Tề Hoan hiếu kỳ, không biết vì cái gì, tuy không thấy rõ mặt của hắn, nhưng Tề Hoan luôn cảm thấy người này chính là Mặc Dạ. Đáng tiếc người ta căn bản không thừa nhận,Tề Hoan cũng tự nhận là không có thực lực đem mặt nạ của hắn gỡ xuống.

“Không sao, còn nhiều thời gian.” Sớm muộn nàng cũng sẽ đem cái mặt nạ quỷ dị kia lột xuống, nhìn xem hắn rốt cuộc là ai.

Sau khi nam nhân đeo mặt nạ rời đi, Tề Hoan ngồi trên mặt đất hồi lâu, nàng đang suy nghĩ xem kế tiếp mình nên đi chỗ nào. Núi Thanh Vân tạm thời nàng không định trở về, dù sao sách cũng đã ở trong tay rồi, trở về cũng là tự mình tu luyện, sư phụ bế quan, sư thúc sư bá thì nhìn thấy nàng như chuột thấy mèo, hai người trông thấy Tề Hoan bình thường đều đi đường vòng đấy.
Lại tiến đến hậu viện quen thuộc, Tề Hoan liếc mắt một cái liền nhìn thấy một lão đạo mặc đạo bào màu vàng, tay trái cầm một lá bùa, tay phải mang theo một cây kiếm gỗ đào, ở trong sân nện bước Thất Tinh Bộ. Nhìn tư thế của hắn có chút ý tứ, tuy linh khí trong cơ thể quá yếu ớt, bất quá hiển nhiên cũng là có luyện qua.

Ngay khi Tề Hoan hăng hái theo dõi hắn, thì cửa phòng hậu viện đóng chặt của Tống lão thái gia đột nhiên phịch một tiếng bị đạp bay, Tống lão thái gia sải bước đi thẳng ra ngoài.

Lão đạo trông thấy Tống lão thái gia thì không nói hai lời, trực tiếp rút kiếm. Bắt đầu Tề Hoan còn cảm thấy kinh ngạc, song nhìn kỹ nàng mới phát hiện, Tống lão thái gia hình như có gì đó không đúng.

Trước kia Tống lão thái gia cũng có chút mập, nhưng bây giờ đâu chỉ là một chút, một mình hắn quả thực có thể gấp bốn năm lần Tề Hoan rồi, hơn nữa ánh mắt hắn lộ ra màu xanh, so với ánh mắt bình thường thì đây chính là mắt dã thú.

Tốc độ xuất kiếm của lão đạo không chậm, động tác của Tống lão thái gia cũng không kém, hai người trong mắt Tề Hoan tuy giống như đang đánh thái cực quyền, nhưng ở trong mắt người khác thì đặc sắc hơn rất nhiều. Tề Hoan cau mày nhìn chằm chằm Tống lão thái gia, như thế nào cũng không nhìn ra hắn rốt cuộc bị làm sao.

“Tiểu thư dường như không phải người trong trấn?” Tề Hoan đang ngẩng cổ nhìn, thì đột nhiên có một giọng nói dễ nghe vang lên bên người nàng.

Tề Hoan quay đầu nhìn về phía người nói chuyện, ánh mắt lập tức ngưng tụ lại.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.