Bán Kiếp Tiểu Tiên – Chương 42 Một con tiểu hồ ly màu đen! – Botruyen

Bán Kiếp Tiểu Tiên - Chương 42 Một con tiểu hồ ly màu đen!

Tề Hoan nghênh ngang đi vào cửa chính Tế Tự điện, tuy nàng cũng rất muốn tìm cửa sau, nhưng đáng tiếc, Tế Tự điện hình như chỉ có một cái cửa này để ra vào.

Điều này cũng có nghĩa là. Nếu nàng không thể tìm được quyển sách kia trước khi mấy vị trưởng lão trở về, thì 100% nàng sẽ bị bắt được, sau đó sẽ bị nấu nước làm thịt kho tàu cũng nên.

Tề Hoan dứt khoát rảo bước tiến vào đại điện khí tức u ám kia, vốn là cửa lớn đang rộng mở đột nhiên ‘phịch’ một tiếng đóng lại, Tề Hoan kinh hãi, quay đầu lại mắt đã không nhìn thấy cửa đâu. Cái này hay rồi, muốn chạy cũng không chạy được.

Không có biện pháp, nàng cũng chỉ có thể kiên trì đi vào trong, khá tốt, trong khoảng thời gian mấy trưởng lão ở Tế Tự điện xem chừng cũng không tệ lắm, toàn bộ đại điện đều vàng son lộng lẫy, từng quả cầu bảo thạch bảy màu lớn nhỏ được điêu khắc tinh tế thành hình bảy con cửu vĩ hồ khác nhau, khảm trên vách tường đại điện. Tề Hoan cũng không biết tại sao mình lại chú ý tới bảy con hồ ly này, nàng chỉ cảm thấy cái kia không chỉ là điêu khắc mà thôi, chúng dường như đều vẫn đang sống.

Đôi khi lòng hiếu kỳ vẫn đừng nên quá lớn thì tốt hơn, dù sao đây cũng là địa bàn của người ta, Tề Hoan mặc dù cảm thấy rất hứng thú với bảy con hồ ly bảo thạch kia, nhưng cũng chỉ đứng ở đó nhìn một lúc, rồi lưu luyến tiếp tục đi vào trong.

Bên ngoài nhìn Tế Tự điện cũng không lớn lắm, nhưng đối với Tề Hoan mà nói, nó đã khiến nàng lạc tới lạc lui rồi, không biết từ trong xó xỉnh nào vòng một vòng, cuối cùng vậy mà vẫn trở về đại điện.

Hiện tại nàng đã ôm quyết tâm tất chết rồi, chỉ hy vọng mấy vị trưởng lão Tế Tự điện lúc trở về sẽ bị gãy tay hay cụt chân gì gì đó, để cho nàng có thêm chút thời gian, tranh thủ tìm được đại môn rời khỏi nơi này.

Bây giờ sách gì đấy chỉ là thứ yếu, bảo toàn mạng nhỏ đã rồi nói sau.

“C-K-Í-T..T…T

Bịch! Bịch!” Đang lúc Tề Hoan ghé vào trên vách tường tìm cửa, thì một tiếng kêu kỳ quái còn có tiếng động như vật gì bị nện lên liên tiếp truyền tới, Tề Hoan vụt một cái lập tức đứng dậy, sẽ không phải là mấy trưởng lão Tế Tự điện này có bệnh háo sắc đặc thù gì, ở chỗ này nuôi động vật quỷ dị gì đấy chứ?
Tiểu hồ ly thỏa mãn gật đầu, sau đó nhấc chân đi qua tường thủy tinh, Tề Hoan cũng nhấc chân, thì trên đầu đụng phải một cái bao to bằng quả đấm.

. . . . . .

Tề Hoan dường như cảm giác được mình không thể đi tiếp, chỉ chốc lát sau tiểu hồ ly lại đi ra, nó học bộ dạng Tề Hoan ngồi xổm ở vách tường phía trước, dùng một móng vuốt nhỏ vẽ vòng tròn trên mặt đất.

“Tiểu hồ ly, trong phòng này có một quyển sách gọi là “Địa chi đạo” hay không?” Một mất một còn đi, cái tường này Tề Hoan chưa từng gặp qua, bởi vì giới Tu Chân căn bản không có vật như vậy, nhưng ngược lại Tề Hoan đã từng nghe Hư Không Tử nói tới.

Vật liệu bên trong vách tường này là cái gì, ngoại trừ Yêu Tộc không có mấy người biết rõ, mặt tường kỳ thật cũng không có tác dụng gì, chỉ có điều nó có thể ngăn hết thảy người ngoài Yêu Tộc tiến vào, nghe nói trong phần lớn Pháp khí cấp cao do Yêu tộc luyện chế cũng có loại vật liệu này, luyện thành pháp khí chỉ có Yêu tộc mới có thể sử dụng.

Nghe xong lời Tề Hoan nói, tiểu hồ ly gãi gãi đầu làm vẻ phức tạp, sau đó uốn éo cái mông đi vào, lần này đại khái qua nửa canh giờ, tiểu hồ ly ngậm một quyển sách đen như mực thở hồng hộc đi ra. Bộ lông vốn bóng loáng trên người giờ giống như bị lửa đốt, cháy đen một mảnh, vốn một đôi mắt sáng cũng có chút ảm đạm.

Đem sách để trước mặt Tề Hoan, tiểu hồ ly nghiêng đầu nhìn nhìn sàn nhà, lại nhìn Tề Hoan một chút, cuối cùng dùng sức nhảy lên ngực Tề Hoan, xê dịch cái đầu nhỏ tìm chỗ thoải mái để ngủ.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.