Thời gian ba năm nháy mắt đã trôi qua, ba năm này Tề Hoan không bước ra khỏi núi Thanh Vân nửa bước, Tu Chân giới ồn ào hỗn loạn cùng nàng không có nửa điểm quan hệ. Hư Không Tử từ sau chuyện lần trước, tự kiểm điểm một thời gian ngắn xong, cuối cùng quyết tâm muốn đích thân chỉ điểm đồ đệ tiến vào Kết Đan kỳ.
Thời gian ba năm đối với người bình thường mà nói dường như rất dài, song đối với Tề Hoan thì còn dài hơn. Nàng không chỉ cùng sư phụ chăm chỉ học xong giáp cốt văn, mà còn xem qua cả luyện đan và luyện khí.
Về phần sau khi học luyện đan, đối với chuyện bị cấm vào phòng luyện đan, Tề Hoan đến nay vẫn chưa hiểu rõ lắm, mình dù sao cũng chỉ làm nổ mấy lò luyện đan thôi mà. Thật ra thì Hư Linh Tử cũng không sao hiểu được, lò luyện đan của mình dùng hơn nghìn năm không hỏng, vì sao Hoan Tử mới dùng có một chút, liền nổ mất mấy cái!
Về phần luyện khí, sau khi thấy Tề Hoan làm méo thanh phi kiếm luyện chế từ nửa cân Tinh Sa, ba cân Bí Ngân, ngay cả chém đồng thiết cũng có thể, thì Hư Dương Tử liền hoàn toàn chặt đứt ý niệm để Tề Hoan học luyện khí với mình trong đầu, vô luận thế nào lão cũng phải bỏ qua người này.
Đại khái trong cả núi người hài lòng với Tề Hoan nhất cũng chỉ có Hư Không Tử, lão vô cùng hài lòng với tốc độ tu luyện của nàng, thời gian ba năm, Tề Hoan tu vi ổn định dừng ở đỉnh hậu kỳ Ngưng Khí, chỉ cần một cơ hội là nàng có thể tiến vào Kết Đan kỳ.
Bốn năm từ một người bình thường tu luyện tới hậu kỳ Ngưng Khí, không thể không nói Tề Hoan coi như là một nhân vật yêu nghiệt. Dĩ nhiên, nàng yêu nghiệt không chỉ ở phương diện tu luyện. Đối với chuyện gây loạn cả núi Thanh Vân, Tề Hoan cũng rất chi là tâm đắc.
“Khụ khụ khụ!”
Trên đỉnh Vong Ưu, bên dòng suối, Tề Hoan tư thế ưu nhã ngồi trên ghế trúc, híp mắt ngó rừng cây ăn quả ở cách đó không xa. Mấy con chim nhỏ màu sắc diễm lệ thỉnh thoảng từ trên cây bay lên, quanh quẩn một vòng lại bay xuống.
Đại khái rừng cây ăn quả này là chỗ cung cấp thức ăn miễn phí duy nhất trong núi Thanh Vân, đại đa số loài chim trên núi giống như không có chuyện gì cũng thích bay tới chỗ này lượn một vòng.
“Sư phụ, ngài bị nghẹn sao?” Đưa tay cầm lên một trái Tử Trúc Quả trên bàn trà nhỏ đan bằng trúc xanh,Tề Hoan nghiêng đầu nhìn sang phía Hư Không Tử bên kia.
” Tiếng kêu gào to lớn từ trong núi truyền ra, hù dọa vô số chim thú.
Sáng sớm ngày hôm sau, sau khi tỉnh lại Tề Hoan liền phát hiện mình không còn nằm trên chiếc giường mềm mại quen thuộc, mà là vắt trên một cành cây của một gốc cây đại thụ chọc trời.
Một bên chân nàng đã rơi xuống, chỉ cần tướng ngủ của nàng lệch thêm một chút, thì nàng sẽ thành tu tiên giả đầu tiên chết vì ngã từ trên cây xuống.
Hư Không Tử vì sợ nàng đổi ý, nên đã thừa dịp nàng ngủ say đem nàng tới núi Cửu Trọng Yêu, may mắn là nhân tính của lão không có hoàn toàn bị chó tha, Tề Hoan nhìn trên tay mình có thêm một túi để đồ, khóe miệng khẽ nhếch, tâm tình đặc biệt tốt.
Lão đầu sợ nàng chết trong địa bàn Yêu tộc, nên trong túi chuẩn bị cho nàng các loại pháp bảo dùng để chạy trốn, ngay cả Diệt Thế Lôi Thực cũng cho Tề Hoan hai cái.
Hơn nữa vì sợ Tề Hoan bị nhận ra thân phận, lão đầu đã để riêng trên người nàng một khối ngọc Âm Linh, ngọc Âm Linh có tác dụng duy nhất là giúp cho Tề Hoan biến thành bộ dạng yêu tinh, Tề Hoan có thể dùng vật này để che dấu thân phận của mình, có điều đồ tốt như vậy cũng chỉ dùng được ba lần mà thôi.
Hư Không Tử cảm thấy mình đã chuẩn bị cho Tề Hoan hết sức đầy đủ, nhưng cuối cùng lão lại quên một chuyện quan trọng nhất. Lão thế nhưng quên mất không nói cho Tề Hoan vị trí cụ thể của Tế Tự điện.
Núi Cửu Trọng Yêu rốt cuộc có những thứ gì Tề Hoan không biết, hiện tại nàng chỉ biết mình không phân biệt được Đông Tây Nam Bắc.