“Đi.” Mặc Dạ thần sắc như thường, túm cánh tay Tề Hoan đi xuống giường.
“Làm. . . . . Làm gì vậy?” Giọng Tề Hoan có chút run rẩy, gặp phải người chết là chuyện nhỏ, trông thấy người chết ở trước mặt mình cũng coi như chuyện nhỏ, nhưng hung thủ giết người kia còn lôi kéo tay mình thì không còn là chuyện nhỏ nữa rồi!
“Ngươi muốn ở lại chỗ này chờ chết hay là đi theo ta?” Mặc Dạ tựa tiếu phi tiếu quay đầu lại.
“Có biện pháp thứ ba hay không.” Nàng cảm thấy vô luận cái nào cũng đều nguy hiểm đến tính mạng a.
“Ngươi có thể tự mình đi.” Mặc Dạ dừng bước, dùng ánh mắt cực kì miệt thị nhìn Tề Hoan, “Bất quá ta nghĩ ngươi đại khái không ra nổi cái phòng này đâu.”
“Ai nói.” Dám nhìn người từ khe cửa sao(1), Tề Hoan vén tay áo lên đang chuẩn bị xông ra ngoài, thì đột nhiên một thanh phi kiếm vèo một cái xuyên thấu khung cửa bay tới phía đỉnh đầu Tề Hoan.
(1)đồng nghĩa với câu ‘nhìn người bằng nửa con mắt’ của mình ý
“Má ơi!” Lần này Tề Hoan tuyệt đối là dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai chạy như bay trở lại sau lưng Mặc Dạ, thuận tiện còn đẩy Mặc Dạ một cái. Tề Hoan dám thề với ngọn nến, lần này mình tuyệt đối không cố ý, hẳn là phản xạ có điều kiện đi, ngươi xem mình lớn lên thấp bé như vậy, cho nên cung phản xạ (2) mới ngắn như vậy không phải sao.
(2)là con đường mà xung thần kinh truyền từ cơ quan thụ cảm (da, …) qua trung ương thần kinh đến cơ quan phản ứng (cơ, tuyến, …). Ý chị Hoan ở đây là cung phản xạ ngắn nên hành động không kịp suy nghĩ đó ^.^
Mặc Dạ quay đầu hung hăng trừng Tề Hoan, nhìn cũng không thèm nhìn thanh phi kiếm, tay vung lên, Hỗn Độn Đỉnh vốn đặt sau tấm bình phong liền bay ra.
Xẹt xẹt ~ răng rắc ~ hai tiếng qua đi, Tề Hoan kiễng mũi chân cẩn thận từng li từng tí từ sau lưng Mặc Dạ thò đầu ra, phát hiện phi kiếm vậy mà bể thành từng đoạn rồi lại từng đoạn.
“Đúng vậy a đúng vậy a, ta chỉ là một sơ kỳ Ngưng Khí kém cỏi, hừ!”
“Trên người ngươi có Pháp Bảo công kích sao.” Mặc Dạ không tiếp tục cùng Tề Hoan dây dưa cái đề tài này nữa, hắn đã cảm giác được oán khí chung quanh mình rồi, chuyện tu vi cho dù hắn muốn giúp, nhưng thoạt nhìn hình như cũng không có biện pháp. Hơn nữa nữ nhân lười nhác như Tề Hoan, muốn nàng tu luyện đoán chừng giống như muốn mạng của nàng đi.
“Đúng vậy, có một miếng vải.” Tề Hoan mang Ti không lăng ra quơ quơ trước mắt Mặc Dạ, bởi vì phát hiện Ti không lăng có thể biến lớn nhỏ, cho nên gần đây nó hoàn toàn đã bị Tề Hoan dùng làm khăn tay. Kỳ thật Tề Hoan vốn muốn biến nó thành một cái yếm kia, dù sao đều là màu đỏ mặc giống nhau, nếu không phải bởi vì sợ thời điểm đánh nhau động tác lấy ra chướng tai gai mắt, Tề Hoan nhất định sẽ thực hiện ý tưởng này. (Xu: haha, lúc oánh nhau lấy tay giựt cái yếm, đối thủ xỉu lun tại chỗ khỏi cần đánh nữa ><)
Tề Hoan không có phát hiện, sau khi Mặc Dạ nhìn thấy Ti không lăng ánh mắt có chút quái dị, nhưng rất nhanh liền khôi phục bình thường.
“Ta nơi này có một đoạn khẩu quyết, có thể khống chế Ti không lăng.” Mặc Dạ nhìn chằm chằm vào Ti không lăng thật lâu, mới chậm rãi mở miệng.
“Ngươi biết thứ này?” Tề Hoan sửng sốt một chút. Theo sư bá nói, thứ này hình như chỉ có người trong núi Thanh Vân mới biết, Mặc Dạ làm sao biết được nó?
“Kiến thức của ta so ngươi cao hơn một chút.”
Xẹt xẹt một đao, tim Tề Hoan hung hăng bị đâm một phát. Tề Hoan trừng mắt tàn bạo nhìn Mặc Dạ, nha nha, nam nhân này cứ thích đả kích mình như vậy? Chẳng lẽ đả kích mình làm cho hắn rất có cảm giác thành tựu sao?!