Bán Kiếp Tiểu Tiên – Chương 24 A, lại bị bắt cóc rồi! – Botruyen

Bán Kiếp Tiểu Tiên - Chương 24 A, lại bị bắt cóc rồi!

BÁN KIẾP TIỂU TIÊN

Chương 24: A, lại bị bắt cóc rồi!

Tề Hoan ngậm cái thìa trong miệng, cầm chén cháo ngọt không rõ lai lịch trong tay, con mắt đảo bốn phía, mỗi lần không cẩn thận quét đến cái mặt lạnh của Linh Vân Tử, đều thoáng run rẩy một phát, sau đó lập tức chuyển mắt tới chỗ khác. Từ khi nàng tỉnh lại, Linh Vân Tử liền một tấc cũng không rời, bất quá ánh mắt hắn nhìn Tề Hoan bây giờ giống như đang nhìn địch nhân vậy.

“Sư thúc.”

“Đây.” Tề Hoan vội vàng lộ ra bộ dáng tươi cười nịnh nọt.

“Uống sạch cháo.”

“Ách. . . . . . Cái này. . . . . . Ta tí nữa sẽ uống.” Còn uống, uống nữa nàng nhất định sẽ bị bệnh tiểu đường cho coi, cũng không biết ai ác độc như vậy, thấy nàng sinh bệnh còn tra tấn nàng, đây là cháo ngọt sao, là đường hoá học thì đúng hơn!

“Uống sạch!”

“Vâng” Bóp cái mũi, miệng mở lớn một ngụm nuốt hết, aiz, người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu a. Khi ở trước mặt mọi người không cẩn thận nói ra mình thiếu chút nữa bị Pháp bảo hút khô, ngay lúc đó biểu lộ của Linh Vân Tử so Thiên Lôi còn khủng bố hơn.

Từ xưa đến nay chưa từng có Tu Chân giả nào mắc phải tình huống ngớ ngẩn như Tề Hoan, mất mặt mình chưa tính, còn dám nói ngay trước mặt mọi người, Linh Vân Tử không cho Tề Hoan một chưởng bay xuống đất là bởi vì hắn tu dưỡng tốt, đoán chừng chuyện này nếu để Hư Không Tử biết hẳn sẽ cấm túc Tề Hoan vài chục năm a.
Mắt thấy phía trước chính là đỉnh núi Đông Nguyên ở, đột nhiên Tề Hoan cảm giác sau lưng có một cỗ sát khí lạnh thấu xương đánh úp lại, nàng còn chưa kịp phản ứng, thì một thanh chủy thủ lóe hàn quang đã kề lên lưng nàng.

“Ngoan ngoãn đi theo ta.” Người đứng phía sau giọng khàn khàn, nghe không biết bao nhiêu tuổi, bất quá Tề Hoan có thể khẳng định, mình trước kia chưa từng nghe qua giọng người này.

Bị người ta dùng hung khí uy hiếp, Tề Hoan còn có thể làm sao, đành phải xuống khỏi phi kiếm đi ở phía trước. Kỳ quái chính là thẳng đến khi ra khỏi đại môn Thục Sơn cũng không có ai tiến đến gặng hỏi, không biết vì sao hôm nay Thục Sơn yên tĩnh đến có chút kỳ quái.

Sau khi ra khỏi Thục Sơn, người sau lưng liền thô bạo lôi Tề Hoan bay xuống núi, Tề Hoan cúi đầu xuống phát hiện căn bản nhìn không tới phong cảnh dưới chân, nàng cùng kẻ bắt cóc kia bị một đoàn khí đen sì bao phủ lại.

“Ma tu!” Tề Hoan kinh ngạc, mình thế nhưng lại bị ma tu bắt cóc lần nữa, không biết lần này có quan hệ gì tới nam nhân đeo mặt nạ kia không.

Người phía sau cũng không lên tiếng, chủy thủ sau lưng Tề Hoan dùng sức tiến lên một chút, Tề Hoan trong lòng không khỏi ớn lạnh. Lần trước mới từ đầu nàng đã có cảm giác nam nhân đeo mặt nạ kia đối với mình không có ác ý, cho nên mới dám làm loạn như vậy, thế nhưng lần này hình như thật sự muốn mạng của nàng a!

Cho dù nàng chưa từng gặp qua sát nhân nhưng có thể cảm giác được trên người kẻ này phát ra sát khí, khí tức kinh khủng kia làm cho Tề Hoan có chút đứng không vững.

“Đi vào.” Không biết đã bay bao lâu, Tề Hoan bị người kia thô bạo đẩy mạnh vào một gian phòng đen kịt, vừa mới vào phòng Tề Hoan đã ngửi thấy một mùi tanh tưởi làm cho người ta buồn nôn, hơn nữa trong phòng còn truyền ra tiếng hít thở yếu ớt, hình như bên trong còn có một người nữa.

“Là ai?” Cửa lớn rầm một tiếng bị đóng lại, trong góc vang lên một giọng nói mà Tề Hoan quen thuộc.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.