Bán Kiếp Tiểu Tiên – Chương 226 Trời Giáng Thần Ý – Botruyen

Bán Kiếp Tiểu Tiên - Chương 226 Trời Giáng Thần Ý

Chương 226: Trời Giáng Thần Ý

Edit: Leticia

Beta: Tiểu Ngọc Nhi

Nếu Tiểu Ngân và Thiên Phạt chỉ đơn thuần luận tu vi thì hiển nhiên Thiên Phạt chiếm ưu thế, nhưng chiến lực thì Tiểu Ngân lại cao hơn một phần. Cho dù Thiên Phạt vận dụng lực lôi điện thì hai bên cũng chỉ đánh ngang tay mà thôi.

Lúc đầu Thiên Phạt còn có chút kiêng kị Tề Hoan, không dám tùy ý vận dụng lôi điện, về sau hắn cũng nhìn ra Tề Hoan và Mặc Dạ tựa hồ không có ý định ra tay giúp đỡ, mà hắn đã đến tình trạng sống còn rồi, nếu không sử dụng lôi điện lực thì rất khó tự bảo vệ mình.

Tuy Tề Hoan rất chướng mắt Thiên Phạt, có lẽ do hắn chiếm đi đồ thuộc về mình, nàng thừa nhận nàng rất hẹp hòi. Nhưng xét về phương diện kỹ thuật, Thiên Phạt ra tay vẫn rất được đấy, năng lực khống chế lôi điện của hắn khá mạnh.

Nguyên nhân Tề Hoan lợi hại có liên quan rất lớn tới thân thể của nàng, dù sao cũng là thân thể do lôi điện ngưng tụ ra, nếu lực khống chế mà không tốt thì quá xấu hổ chết người rồi. Còn Thiên Phạt có thể tu luyện tới trình độ này cũng không uổng công hắn thống trị Lôi Thần Điện nhiều năm như vậy.

Theo Thiên Phạt điều động, một lượng lớn lực lôi điện tụ tập về phía phủ thành chủ, trên bầu trời tạo ra một vòng xoáy màu tím đen cực lớn, lôi điện màu tím như du long múa lượn bên trong, tràng diện này thế nhưng còn doạ người hơn cả thiên kiếp.

Thiên Phạt cũng không giữ lại thực lực, nếu có thể tiêu diệt Tiểu Ngân, Tiên Giới vẫn sẽ có bốn thần tướng, Mặc Dạ tuyệt đối sẽ không dám tùy ý ra tay với mình.

Nhìn vòng xoáy trên bầu trời, kiếm trong tay Tiểu Ngân hóa thành vạn đạo ngân quang đánh về phía Thiên Phạt, bản thân hắn lại trực tiếp biến trở về bản thể, thân rắn dài hơn mười thước thoạt nhìn có lực chấn động rất lớn.

Sau khi Tiểu Ngân biến về bản thể, nó quật đuôi về phía Thiên Phạt ba cái, nếu chỉ là đuôi bình thường thì đoán chừng cũng không làm gì được Thiên Phạt, nhưng cố tình đuôi của người ta lại có thể dài ra thu lại đấy, rõ ràng Thiên Phạt đã tránh thoát nhưng sau một khắc liền bị đánh bay ra xa cả trăm mét.
Thiên Phạt buông tha việc khống chế những lôi điện trên không trung kia, đem linh lực còn sót lại dung hợp với thần thức của chính mình, nguyên đan bản mạng tu luyện qua vô số năm dần dần hòa tan, biến thành từng giọt chất lỏng màu vàng, bao vây thần thức lại.

Nhìn thân thể Thiên Phạt dần dần trở nên mơ hồ, chỉ còn lại một hạt châu màu vàng tản ra kim quang vạn trượng trên không trung, Tề Hoan đột nhiên có loại dự cảm không tốt, Thiên Phạt đã từ bỏ việc đối phó Tiểu Ngân rồi, hành động hiện tại của hắn xem như là tự sát sao? Nhưng theo tính cách của hắn mà nói, kể cả là tự sát thì chỉ sợ cũng phải mang theo mấy cái đệm lưng a.

Có người trời sinh mỏ quạ đen, nói tốt mất linh nói xấu thì linh, Tề Hoan chính là điển hình trong số đó. Thiên Phạt định ngưng tụ tu vi toàn thân để tự bạo, thân thể Tiểu Ngân còn đang bị lôi điện quấn quít lấy, căn bản không cách nào bỏ chạy được. Ánh sáng màu vàng không tiếng động nổ tung trên không trung, Tiểu Ngân chỉ có thể trơ mắt nhìn vô số đạo kim quang cắn nuốt chính mình.

Trong nháy mắt, thân thể Mặc Dạ đứng bên cạnh Tề Hoan đột nhiên bắt đầu mơ hồ, chớp mắt sau đó, hắn ngay tức khắc xuất hiện trước mặt Tiểu Ngân. Minh tự ở giữa trán Mặc Dạ chiếu ra một vòng xoáy màu đen giữa không trung, vô số ác quỷ oan hồn từ bên trong bò ra, bay thẳng đến luồng kim quang kia.

Tuy kim quang bị những quỷ hồn kia điên cuồng cắn nuốt nên nhạt đi không ít, nhưng đây dù sao cũng là thần tướng tự bạo, uy lực kia người bình thường căn bản không thể gánh được, mới đầu tiểu hồ ly còn có thể che chở cho Thuần Vũ, càng về sau kết giới chân hỏa mà nó khởi động cũng dần bị phá vỡ.

Tề Hoan cố nén áp lực nhét tiểu hồ ly vào trong lĩnh vực của mình, nàng không xác định có thể chống đỡ được bao lâu, hiện tại chỉ mong Mặc Dạ có thể tốc chiến tốc thắng.

Sau khi thần hồn của Thiên Phạt biến mất, toàn bộ Tiên Giới phàm là người có tu vị đạt đến cấp bậc Tiên Tôn đều có thể cảm giác được khí tức của hắn tiêu tán, biểu lộ của mọi người đều không giống nhau, có người than thở có người hả hê có người u sầu đầy mặt.

Kim quang do Thiên Phạt tự bạo có hạn, thế nhưng số quỷ hồn Mặc Dạ thả ra kia thật giống như vô cùng vô tận, quả nhiên là số lượng chiến thắng tất cả, cuối cùng kim quang đã bị oan hồn bao phủ, thẳng cho đến khi tiêu tán.

Thiên Phạt chết Tề Hoan rất muốn cười, thế nhưng rất nhanh nàng liền cười không nổi nữa, bởi vì thần ý kia cư nhiên đánh về phía nàng .

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.