Chương 220: Tông Lão Hội
Edit: Khuê Loạn
Beta: Tiểu Ngọc Nhi
“Không phải vậy, ta. . . . . . chỉ là . . . . . . .” Tề Hoan bị ép đến nỗi nói cũng không mạch lạc.
Mặc Dạ cười như không cười, “Chỉ là muốn cho ta nếm thử xem cái miệng nhỏ của nàng có đủ ngọt hay không hả?” Mặc Dạ cúi đầu khẽ liếm cánh môi Tề Hoan, “Ừm, mùi vị đúng là không tồi.”
“Chàng đứng đắn một chút cho ta, ta có chuyện quan trọng muốn nói!” Tề Hoan dùng sức nện vào vai Mặc Dạ, tại sao lần nào người bị đùa giỡn cũng đều là nàng. Nghĩ đến mình muốn áp đảo cả Tiên giới cũng không hề gì, vậy tại sao lại quỳ gối dưới chân Mặc Dạ chứ!
Nhìn nương tử tâm tình bắt đầu trở nên không tốt, Mặc Dạ vội vàng thu hồi nụ cười sáng lạn trên mặt, vô cùng thành khẩn mở miệng, “Vậy nương tử có gì phân phó? Vi phu nhất định tận tâm tận lực.”
“Có một lão già muốn gặp chàng, lão cho rằng chàng là Quỷ Tiên, hừ hừ.” Lại nói đây cũng không phải chuyện gì đáng lo ngại.
“Lão già? Tu vi thế nào?” Mặc Dạ nhướn mi.
“Ta cảm thấy, hẳn là lợi hại hơn Thần Tướng Thiên Phạt một chút, bên cạnh lão còn có một con thú tướng mạo kỳ lạ, màu xanh biếc rất khó coi, con thú kia có tu vi tương xứng với Tiểu Ngân.”
Dĩ nhiên, Tề Hoan bây giờ cũng chỉ có thể nhìn thấy tu vi mà thôi, nếu thật sự đánh nhau, tu vi cao chưa chắc đã thắng, dù sao bây giờ ai mà chẳng có chút hậu chiêu chứ.
“Nhị trưởng lão của Tông lão các – Ngụy Phong, ai mời lão đến vậy?” Mặc Dạ tuy ở Tiên giới, nhưng dù sao Minh Vương cũng là cậu hắn, hơn nữa hắn lại là một trong số lão đại của Minh giới, những thứ cần biết hắn vẫn đều biết rõ.
Không chỉ Tiên giới mới có Tông lão các, mà Minh giới cũng từng có, chẳng qua những người kia cuối cùng đều đã trở thành đồ bổ cho Mặc Dạ dưới mười tám tầng Địa Ngục rồi. Không còn cách nào khác, Mặc Dạ ghét nhất là có người giơ tay múa chân trước mặt hắn.
Theo suy đoán của Tiểu Ngân, sau khi trông coi mười tám tầng Địa Ngục, Mặc Dạ đã dọn dẹp bớt một nửa lũ quỷ ở đó.
“Ngươi muốn thế nào?” Mặc Dạ cũng tỏ vẻ tốt tính, thoải mái ngồi trên ghế, giọng nói bình tĩnh, sắc mặt không có chút thay đổi nào. Ngụy Phong rốt cuộc có chủ ý gì, hắn đều hiểu. Chẳng qua là vì mảnh địa đồ lần trước hắn và Tề Hoan lấy được ở thành Kinh Lôi mà thôi, lần này vì che dấu khí tức trên người, Mặc Dạ đã đem mảnh địa đồ đó bỏ vào trong nhẫn trữ vật, hàn khí trên đó sẽ che dấu oán khí trên người hắn. Nếu không chuẩn bị trước sẽ bị người khác chú ý.
“Giao đồ vật ra đây, sau đó trở về Tông lão hội với ta.” Ngụy Phong tỏ vẻ ‘đây là vinh hạnh của ngươi’, Tề Hoan nhìn thấy mà quả thực rất muốn đi tới xé nát mặt lão.
Với lá gan của lão, còn dám đánh chủ ý đến nam nhân của nàng. Cho dù trong lòng vẫn hiểu Ngụy Phong tuyệt đối không thể làm gì được Mặc Dạ, nhưng Tề Hoan vẫn cảm thấy không thể kìm nén được cơn tức giận.
“Sau đó thì sao?”
“Nếu như sau khi chúng ta điều tra xong vật kia không phải do ngươi lấy trộm từ Tông lão hội, chúng ta sẽ cho ngươi được chết tử tế.”
“. . . . . . . Ngươi cảm thấy ta sẽ đáp ứng sao?” Nghe Ngụy Phong nói xong, Mặc Dạ hơi thả lỏng người, tựa lưng vào ghế ngồi, hai tay để ở một chỗ, nhìn thẳng về phía Ngụy Phong ngồi đối diện.
“Không đáp ứng cũng được, như vậy, Tông lão hội sẽ trực tiếp thi hành lệnh Tất Sát với ngươi. Cho dù phía sau ngươi là đệ nhất Thần Tướng thì cũng không thể giúp được gì, trừ phi đệ nhất Thần Tướng ngày ngày đi theo bảo vệ ngươi.” Những lời này của Ngụy Phong hoàn toàn là nói cho Tiểu Ngân nghe, nếu Mặc Dạ ở lại Ngân phủ, tất nhiên có quan hệ không tầm thường, Tiểu Ngân mà ra tay sẽ làm hỏng chuyện của lão, đây là Ngụy Phong phòng ngừa chu đáo.
Những lời Ngụy Phong nói làm cho Mặc Dạ khẽ nhếch miệng, “Đã như vậy thì ta sẽ đi cùng ngươi một chuyến xem sao.”
“Hừ, coi như ngươi biết điều, Bích Sư, ngươi ở lại, không được để nữ nhân này chạy mất, nghe rõ chưa?”
Con dị thú vẫn đi theo sau Ngụy Phong rống lên một tiếng, gật đầu.