Bán Kiếp Tiểu Tiên – Chương 217 Một Cuộc Giao Dịch Mà Thôi – Botruyen

Bán Kiếp Tiểu Tiên - Chương 217 Một Cuộc Giao Dịch Mà Thôi

Chương 217: Một Cuộc Giao Dịch Mà Thôi

Edit: Khuê Loạn

Beta: Tiểu Ngọc Nhi

Lời Tiểu Ngân nói khiến cả người Hỏa Như cứng đờ, giọng nói cũng trở nên run rẩy.

“Chàng, chàng có ý gì?” Hắn lại ép nàng lựa chọn, nàng phải chọn như thế nào đây?

Trước mặt nhiều người như vậy, Tiểu Ngân lại có thể nói ra những lời như thế. Nàng cho rằng, hai người đã ở chung nhiều năm như vậy, mình dù sao cũng sẽ có một chỗ đứng trong lòng hắn, kết quả thì sao, hắn lại ép mình lựa chọn.

“Vì sao chàng lại muốn cưới ta?” Hỏa Như buông tay nở nụ cười, vẻ mặt nàng khiến cho người khác cảm thấy chua xót.

Tiểu Ngân nhìn Hỏa Như, không mở miệng trả lời. Trong lòng mọi người đều biết rõ, hắn cũng không hứng thú nhắc lại. Nói hắn máu lạnh, có lẽ đúng, Đằng Xà vốn là loài động vật máu lạnh, đối với bất cứ những chuyện mình không quan tâm, hắn sẽ không bỏ ra một chút sự chú ý nào.

“Tiểu thư, hay là chúng ta trở về trước đi.” Lúc này, Lục Ương đột nhiên chạy ra kéo tay Hỏa Như. Nếu để Hỏa Như cứ tiếp tục gây chuyện như vậy, rất có khả năng Tiểu Ngân sẽ từ hôn.

“Tiểu Lục, ngươi buông tay ra.” Hất khỏi tay Lục Ương, Hỏa Như yên lặng nhìn Tiểu Ngân, “Ta chỉ muốn chàng nói ra đáp án, một câu là đủ rồi.” Giọng Hỏa Như mang theo vài phần khẩn cầu, nàng đang đánh cuộc, thua chính là vạn kiếp bất phục.

“Một cuộc giao dịch mà thôi.” Chuyện này nên biết rõ trong lòng là được rồi, một khi đã nói ra, sẽ không thay đổi được nữa. Mọi người đang đứng nghe bên cạnh, không ai dám mở miệng bàn luận, sợ mình một khi không cẩn thận nói cái gì không nên nói, đến lúc đó sẽ chịu kết cục chết không toàn thây.

Nhưng phần lớn mọi người đều muốn xem náo nhiệt, Hỏa Như cũng thật bi kịch, lần trước bị từ hôn, lần này càng tuyệt hơn, chỉ là một cuộc giao dịch. Nếu như chuyện này bị truyền ra ngoài, thì đời này của Hỏa Như, e là chấm dứt rồi.

Hỏa Như thất hồn lạc phách buông tay, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt mang theo nụ cười bi thảm, nàng thua, hắn ngay cả nói dối cũng không chịu, cho dù là nói dối, nàng cũng có thể tiếp nhận a! Nhưng mà hắn lại nói thật. Giao dịch, cưới nàng chỉ vì giao dịch mà thôi.
Dĩ nhiên, tình huống này đều do Tề Hoan mới phát hiện gần đây, trước kia khi nàng còn ở Tiên giới căn bản không phát hiện ra buổi sáng lại có một luồng linh khí khó hiểu như vậy. Dù sao linh khí này nàng có thể hấp thu, sao còn phải đi truy cứu nó đến từ đâu chứ.

Thời gian luồng linh khí này xuất hiện vô cùng ngắn ngủi, đại khái chỉ bằng thời gian một chén trà. Tề Hoan hấp thu xong, màu vàng của Phật tự trong đầu nàng càng thêm sáng rực rỡ, thậm chí, xung quanh nó còn mơ hồ hiện lên một đóa sen vàng.

Nhìn thấy sự biến đổi của nó, khiến Tề Hoan nghĩ muốn nếm thử Phật tự trong mấy thiên bi còn lại kia, xem chúng rốt cuộc có tác dụng gì, đáng tiếc Mặc Dạ không để cho nàng có cơ hội làm việc này. Mỗi lần chỉ cần nàng nhắc tới, Mặc Dạ sẽ dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào để khiến nàng quên đi. Cay đắng thay, thủ đoạn chết tiệt của hắn lần nào cũng thành công.

Vừa đi ra sân, Tề Hoan ngẩng đầu lên đã thấy Lục Ương – nha hoàn bên cạnh Hỏa Như đứng cách đó không xa, hai mắt hiện lên tơ máu không nhúc nhích nhìn mình. Loại ánh mắt này Tề Hoan đã nhìn thấy không ít, kẻ thù của nàng trước khi chết đều dùng loại ánh mắt này để nhìn nàng.

Nàng không nhớ rõ mình có thâm cừu đại hận gì với Lục Ương, nói vậy, nàng ta là vì Hỏa Như sao.

Đối với chuyện của Hỏa Như, cảm tưởng duy nhất của Tề Hoan chính là mù quáng, về phần thông cảm, nàng cảm thấy loại nữ nhân này vốn không cần thông cảm. Huống chi, hai người nói đi nói lại cũng coi như kẻ thù, Hoả Nha diệt căn cơ của phái Thanh Vân dưới Nhân Gian, phàm là người có liên quan đến hắn, đều là kẻ thù của Tề Hoan.

Lục Ương nhìn Tề Hoan hồi lâu không nói gì, cuối cùng Tề Hoan quái dị nhìn nàng ta một cái, trực tiếp bỏ qua nàng ta đi về phía trước.

“Ngươi đứng lại.” Lục Ương ở phía sau kêu lên, đáng tiếc Tề Hoan vốn không để ý tới nàng ta.

Nàng ta nói dừng thì mình phải dừng sao, sao mình phải nghe lời nàng ta chứ.

“Ta biết nam nhân bên cạnh ngươi chính là Quỷ Tiên.” Lục Ương vừa nói một câu, câu nói này thành công khiến Tề Hoan dừng bước.

“Thế thì sao?” Thân phận của Mặc Dạ đúng là không thích hợp để xuất hiện ở đây, nhưng cho dù đám tiên nhân kia biết được, thì nhiều lắm cũng chỉ phiền phức hơn một chút mà thôi, chẳng lẽ còn có người dám đi lên chịu chết hay sao?

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.