Chương 214: Con Gái Lớn Không Giữ Được
Edit: Khuê Loạn
Beta: Tiểu Ngọc Nhi
Kiều Xảo liếc mắt nhìn hướng Thiên Khuê rời đi, lại nhìn Tề Hoan, muốn nói lại thôi.
“Không liên quan đến ta.”
Kiều Xảo nhìn Tề Hoan, sau đó dùng sức gật đầu, bất cứ lúc nào nàng cũng lựa chọn tin tưởng Tề Hoan. Tề Hoan là sư phụ của nàng, khi nàng còn lưu lạc đầu đường làm khất cái, bị đám người tu tiên giả giành giật như pháp bảo, thì chính Tề Hoan đã cứu nàng, cho nàng cuộc sống mới. Nên sư phụ tuyệt đối sẽ không lừa gạt nàng.
Tình cảm của Kiều Xảo dành cho Tề Hoan thật ra đã thăng đến cấp độ mù quáng. Tề Hoan chỉ cười xoa xoa đầu nàng, “Nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai chúng ta trở về Tiên giới.”
Lúc này, nếu Kiều Xảo muốn rời đi, Thiên Khuê nhất định sẽ không ngăn cản. Mặc dù tính đi tính lại chuyện Thiên Doanh chết vẫn xem như liên quan đến Tề Hoan, nhưng không phải Thiên Khuê đã nói tuỳ nàng sao, nói cho cùng, người thực chất phải chịu trách nhiệm chính là hắn.
Không liên quan đến nàng, thật sự không liên quan đến nàng.
Tiểu hồ ly rất thức thời nhảy vào trong ngực Kiều Xảo, đi theo nàng, bỏ lại Tề Hoan và Mặc Dạ đứng trên vân kiều. Trong Bích đầm này ngoại trừ Ma Long ra cũng không thiếu ma thú hệ thuỷ, sau khi mùi máu tươi lan tràn, bọn chúng rất nhanh bị thu hút tới.
Ma Long nửa sống nửa chết liền bị đám ma thú kia cắn nuốt sạch, chỉ còn lại một bộ xương trắng khổng lồ, về phần thi thể của Thiên Doanh cũng có kết quả tương tự.
Nói thật, lúc Thiên Khuê ném thi thể của Thiên Doanh vào Bích đầm, trong lòng Tề Hoan cảm thấy thật lạnh.
“Làm sao nàng phát hiện ra được?” Mặc Dạ nắm tay Tề Hoan rời khỏi cầu, hai người vừa đi vừa nói chuyện.
“Vật này, chậc chậc, thật bất tiện.” Hắn thuận tay kéo mảnh vải tinh xảo nhỏ nhắn ra, nhẹ nhàng thả xuống mũi ngửi, nụ cười trên mặt mang theo mấy phần tà mị, ”Thơm thật đấy.”
Tề Hoan bị hành động của Mặc Dạ làm cho đỏ bừng mặt, đưa tay đoạt lại món đồ trên tay hắn, “Chàng chàng chàng, ta không chơi với chàng nữa.”
“Chuyện này cũng không phải do nàng quyết.” Mặc Dạ mạnh mẽ kéo tay Tề Hoan đặt xuống dưới, hắn thì bình thản ung dung, nhưng ngọn lửa trong mắt lại bùng lên rực rỡ, Tề Hoan thì ngược lại, đột nhiên chạm vào một vật thể mang nhiệt độ rõ ràng lớn hơn hẳn bàn tay của mình, cả người nàng từ sợi tóc đến ngón chân đều đỏ hồng.
Mặc dù, ách. . . . . .Thường xuyên tiến hành tiếp xúc gần gũi với Mặc Dạ, hơn nữa nàng còn thích tấn công, nhưng đôi lúc nàng cũng thấy ngại ngùng xấu hổ.
“Chàng, chàng lưu manh.” Tề Hoan vội vã rút tay về, Mặc Dạ căn bản không để cho nàng rời đi. Một tay ở dưới áo dọc theo phía sau lưng Tề Hoan, rời đến hông, dường như cũng không có ý định dừng lại.
Quần áo trên người đã sớm cởi phân nửa, như vậy, có cởi hay không cởi tiếp cũng không còn ý nghĩa gì. Lần nào cũng vậy, Mặc Dạ đều nghe lời, để cho đống quần áo kia vẫn mắc trên người Tề Hoan.
“Nàng không phải đã sớm biết rồi sao.” Mặc Dạ cười khẽ, hiếm khi thấy tiểu nương tử cường hãn nhà mình xấu hổ, dĩ nhiên không thể bỏ qua dễ dàng như vậy được.
“Ở bên ngoài vẫn còn có người đấy.” Có đôi khi, Mặc Dạ lại thích mềm không thích cứng, Tề Hoan cũng không muốn chưa rời khỏi Ma giới đã bị người ta truyền ra chuyện bát quái gì. Hơn nữa, Thuần Vũ vẫn còn ở bên ngoài, nếu để thằng nhãi bà tám kia thám thính được tiếng gió gì, vậy nửa đời sau của nàng cũng không cần sống nữa.
“Yên tâm, chỉ cần nàng nhỏ giọng một chút là được.” Sau khi ném tiểu hồ ly đi, Mặc Dạ đã bày ra kết giới, nhưng hắn lại cố ý không nói cho Tề Hoan biết.
“Không được.” Thân thể càng ngày càng cách xa lý trí của mình, Tề Hoan cố gắng tranh thủ thời gian nói chuyện với Mặc Dạ.
“Đương nhiên là được. . . . . . .” Mặc Dạ cúi người, đặt Tề Hoan xuống giường êm, thuận thế đè lên.