Chương 212: Muốn Chết, Ta Thành Toàn Cho Ngươi
Edit: Nuxuku
Beta: Tiểu Ngọc Nhi
Kiều Xảo đang yên ổn đi ở phía trước, phát hiện phía sau có tiếng bước chân dồn dập càng ngày càng gần, làm cho nàng vô thức dừng lại. Xoay người xem xét, đã thấy con trai Thiên Doanh của Thiên Khuê đang chạy về phía mình.
Vốn thái độ của Thiên Doanh đối với nàng không tốt, đột nhiên chạy tới nơi này, chỉ e sẽ không có chuyện gì hay ho.
Nơi này vốn đã chật hẹp, hai người đứng song song cũng không còn nhiều khe hở, Thiên Doanh lại không có ý giảm tốc độ, Kiều Xảo chỉ có thể nghiêng người chừa chỗ cho hắn.
Kết quả, Thiên Doanh vẫn đâm vào nàng. Sức lực của nó không nhỏ, làm cho Kiều Xảo nhất thời không có phòng bị lui về sau vài bước, nó cũng lui về sau, thân thể nhất thời bất ổn ngã ngồi trên mặt đất.
Vốn không phải chuyện gì to tát, Tề Hoan cũng không để ý nhiều đến nó, ai ngờ Thiên Doanh tới chính là vì gây sự, nó đứng lên đưa tay chỉ vào Kiều Xảo mắng, “Mắt ngươi mù rồi sao, trông thấy ta tới còn chặn đường?”
Kiều Xảo nhìn Thiên Doanh, cũng không thèm so đo. Kết quả, nàng nhường nhịn như vậy lại khiến Thiên Doanh càng thêm không kiêng nể gì, lời nói càng ngày càng khó nghe. Tuy Kiều Xảo sắc mặt khó coi, nhưng vẫn nhẫn nhịn không mở miệng.
Nàng biết, chỉ cần mở miệng, chuyện này nhất định sẽ càng nháo càng lớn, trước kia chính là như vậy, cho dù kinh động đến Thiên Khuê thì cuối cùng cũng không giải quyết được gì.
Thế nhưng lần này, bên cạnh còn có một Tề Hoan đang nghe. Nàng tính tình vốn đã không tốt, tuy người bị chửi không phải là nàng, nhưng Kiều Xảo lại là đồ đệ của nàng, cho dù trong lòng một mực tự nói với mình, nó chỉ là một đứa bé không hiểu chuyện, không cần chấp nhặt với nó. Thế nhưng càng về sau, Thiên Doanh không chỉ mắng Kiều Xảo mà ngay cả Tề Hoan cùng phái Thanh Vân cũng bị mắng vào.
“Nữ nhân không biết xấu hổ, ngươi câu dẫn phụ thân của ta không phải vì phái Thanh Vân gì đó sao, hừ, ta thấy có thể dạy dỗ ra được một đồ đệ như ngươi, thì sư phụ của ngươi cũng không phải thứ tốt lành gì. Cái phái Thanh Vân kia bị diệt rất đáng đời!” Thiên Doanh không biết Tề Hoan là sư phụ của Kiều Xảo, đương nhiên cũng không biết, có một số chuyện chính là vảy ngược của Tề Hoan.
Khuôn mặt Tề Hoan dần dần lạnh xuống, trực tiếp đi đến trước mặt Thiên Doanh, “Xin lỗi.”
“Đây không phải tỉnh rồi sao!” Khoé miệng Kiều Xảo nhếch lên, tay cũng không hề có ý buông ra.
Tu luyện yêu đồng tổng cộng chia làm bảy tầng, Kiều Xảo vừa vặn tu đến tầng thứ sáu, huyết đồng, trực tiếp đả thương nguyên thần. Vừa rồi nàng công kích nguyên thần Thiên Doanh, Thiên Doanh vốn chỉ giả chết, nhưng bị nàng chạm đến nguyên thần như vậy, lập tức sợ đến mức nhảy dựng lên.
Thiên Khuê biết rõ chuyện tu luyện yêu đồng, cũng biết huyết đồng lợi hại bao nhiêu, tuy hắn hiểu rõ Kiều Xảo sẽ không quá đáng, nhưng trong nội tâm dù sao cũng vẫn lo lắng cho con trai của mình.
“Phụ thân, nàng, nàng muốn giết con.” Thiên Doanh vẻ mặt hoảng sợ, co rụt lại trong ngực Thiên Khuê, giọng nói mang theo vài phần run rẩy, giả trang giống y như đúc.
“Kiều Xảo, đừng nháo nữa, nàng buông tay trước đi.” Dưới loại tình huống này, Thiên Khuê cũng chỉ có thể bảo Kiều Xảo nhượng bộ. Nhưng có lẽ ngày thường đã nhẫn nhịn quá lâu rồi, nên lần này Kiều Xảo không hề muốn nhượng bộ.
“Ngươi đã muốn chết, vậy ta thành toàn cho ngươi.” Huyết sắc trong mắt càng lúc càng đậm, ngay sau đó chung quanh thân thể nàng cũng phủ lên một tầng huyết quang, cổ tay Thiên Doanh bị nàng nắm lập tức cháy đen một mảnh.
Tu vi của Thiên Doanh cùng lắm mới chỉ là Ma Tướng mà thôi, tính ra thì ngang với tiên nhân Ngũ trọng thiên, bây giờ Kiều Xảo cố tình động nó, lập tức, ngay cả cơ hội trốn nó cũng không còn nữa.
“Kiều Xảo, được rồi, buông tay ra.” Tề Hoan nhìn một hồi lâu, rốt cục mở miệng. Nàng liếc sang Thiên Doanh thoạt nhìn vô cùng hoảng sợ, vẻ mặt không mừng rỡ không quan tâm.
Một tay Mặc Dạ ôm lấy Tề Hoan, ngón tay đảo qua cánh tay sưng tấy của nàng, tuy rằng hiệu quả không rõ ràng lắm, nhưng Tề Hoan lại có thể cảm giác được độc tố đang dần dần bị đè ép xuống.
Kiều Xảo không tình nguyện buông tay, vung tay áo đi trở về bên cạnh Tề Hoan.
Tề Hoan vẫn nhìn chằm chằm Thiên Doanh như cũ, không hề bỏ sót nụ cười đắc ý chợt loé lên rồi biến mất trên mặt nó.