Bán Kiếp Tiểu Tiên – Chương 199 Nàng Trở Về Rồi! – Botruyen

Bán Kiếp Tiểu Tiên - Chương 199 Nàng Trở Về Rồi!

Lúc trở về, Tề Hoan không nhìn thấy Mặc Dạ, điều này khiến nàng có chút lo lắng, nếu Mặc Dạ rời đi nhất định sẽ báo cho nàng biết, sao lại không nói một tiếng đã biến mất đây, bên trong thành Kinh Lôi đã xảy ra chuyện lớn gì chăng, chẳng lẽ Minh Hỏa đã tới rồi?

Tề Hoan chạy ra khỏi phòng, vội vã đi tìm Tiểu Ngân, kết quả chưa tới được chỗ Tiểu Ngân đã bị người ta chặn lại.

Nhìn những thị vệ mặc kim giáp và Minh Tư ngăn cản vây chặt mình, trong mắt Tề Hoan không hề che giấu vẻ chán ghét.

Nữ nhân này thật đúng là âm hồn bất tán!

“Phụ thân ta tìm ngươi.” Minh Tư cũng không cho Tề Hoan sắc mặt tốt, tuy không đến mức nghiến răng nghiến lợi, nhưng trên căn bản là dùng ánh mắt liếc xéo Tề Hoan. Cũng không biết nàng liếc như vậy có thể mắc bệnh gì về mắt hay không.

“Ta không có hứng thú gặp phụ thân ngươi, tránh ra.” Thể diện lớn thật đấy, hắn tìm mình thì mình phải đi sao, thật đúng là coi mình thành đồ ăn mà.

“Ngươi đừng rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, ta cảnh cáo ngươi…”

“Xem ra mấy đao lần trước không làm ngươi nhớ kĩ?” Tề Hoan cắt đứt lời nói của Minh Tư, cười như không cười nhìn khuôn mặt nàng ta đổi từ màu đỏ sang trắng bệch, cuối cùng là màu xanh. Ánh mắt thù hận giống như cái dùi muốn đâm Tề Hoan thành cái nia, đáng tiếc, sức chống cự của Tề Hoan rất ngoan cường, không thấy được bất kỳ đả kích tinh thần hay thể xác nào, ngược lại khiến hô hấp của chính Minh Tư không được ổn định.

“Hừ, dù sao ta cũng đã chuyển lời, ngươi đi hay không thì tùy.” Minh Tư hít một hơi thật sâu, cố chịu đựng thù hận tràn ngập trong lòng. Kết cục của Minh Viêm tối hôm qua nàng ta đẫ thấy rõ, đồng thời, nàng ta cũng hiểu ra một chuyện, trong mắt Minh Hỏa, bọn họ những thứ gọi là con cái này không có bất kỳ giá trị nào cả.

Cũng bởi vì Minh Viêm không nói cho Minh Hỏa biết chuyện của Tề Hoan, vậy mà thiếu chút nữa đã bị chính cha ruột của mình đánh chết, Minh Tư vốn còn cảm thấy có chút may mắn liền kinh hồn táng đảm. Nếu không phải Minh Viêm còn hữu ích thì e rằng bây giờ hắn đã là xác chết rồi.

Nam nhân vô tình như vậy, thế nhưng trong lòng chỉ có một nữ nhân là Tề Hoan.

Ánh mắt Minh Tư nhìn Tề Hoan có chút hâm mộ, bất kể nữ nhân này có quan hệ thế nào với phụ thân thì nàng ta cũng đã có thể giành được tất cả tình cảm của hắn, thật sự khiến người ta vừa đố kỵ vừa hâm mộ. Tề Hoan bị ánh mắt của nàng làm cho toàn thân run rẩy, phất phất tay nói, “Không tiễn.”

Việc đuổi Minh Tư đi dễ dàng như vậy khiến Tề Hoan có chút không kịp phản ứng. Nàng đứng nguyên tại chỗ nhìn bóng lưng của Minh Tư một hồi, sau đó đột nhiên nhớ tới Mặc Dạ, vội vàng chạy tới phòng Tiểu Ngân.

Chạy đến trước của phòng hắn, Tề Hoan thò tay gõ cửa, đáp trả là tiếng hô bất mãn của Tiểu Ngân, “Ai?!”

Giọng điệu này, sao nàng lại cảm thấy con rắn kia hình như có chút chưa thỏa mãn dục vọng? “Là ta, mở cửa.”

“Ngươi không thể chờ một lát sao!” Tiếng nước loáng thoáng truyền từ bên trong ra, Tề Hoan nháy mắt mấy cái, đột nhiên hiểu rõ. Thời điểm mình đến đúng là không thích hợp rồi. Nhưng con rắn này cũng thật biết động não ah, loại biện pháp này cũng nghĩ ra được.

“Chuyện rất quan trọng, ngươi nhanh lên cho ta.”

Toàn thân trần trụi bước ra khỏi bồn tắm, mái tóc bạc vẫn buông dài đến tận bờ mông rắn chắn, tiện tay cầm khăn mặt ở bên cạnh lau qua loa những giọt nước trên người, sau đó hắn mới biến ra một bộ y phục mặc lên.

“A…? Ngân?” Tiểu hồ ly ghé vào thành bồn tắm nửa mê nửa tỉnh, đột nhiên phát hiện người mới vừa rồi chà lưng ình biến mất, bất mãn nâng mí mắt lên.

“Chờ ta một chút.” Xoa đầu tiểu hồ ly, điều chỉnh lại vị trí của bình phong, xác định từ bên ngoài không thể nhìn thấy hắn, lúc này Tiểu Ngân mới đi ra ngoài.
Đây là xem nàng như Truyền Tống Trận sao, Tề Hoan trợn trắng mắt, được rồi, ai bảo ông ta là cậu của chồng mình, nhịn. Miễn phí truyền tống một lần.

Thật ra trong lòng Tề Hoan rất uất ức, Cửu U Tà Lôi của mình thật sự dùng quá tốt, vượt quá ranh giới truyền tống, tuy không thể xác định vị trí nhưng trên cơ bản vẫn sẽ không xuất hiện chênh lệch quá lớn. Điều khác biệt duy nhất chính là, chỉ định truyền tống đến lục địa có khả năng sẽ đem người truyền tống chuyển đến biển, ừ… Đưa thẳng vào miệng cá mập cũng không phải là không có khả năng…

Nhưng, lôi điện truyền tống lại không thể sử dụng trong cùng một thế giới, nên nàng đi đường chỉ có thể dùng lôi độn, hoặc ngồi trên mây kiếp chậm chạp đến ngay cả ốc sên cũng muốn khinh thường.

“Được, ta đã biết, một mình ngài ở trong Tỏa Hồn Ấn không có vấn đề gì chứ?” Tề Hoan lo lắng linh hồn Minh Vương bị Thiên Phạt phát hiện, chỉ còn lại linh hồn thì lực công kích sẽ yếu hơn rất nhiều, nếu như bị phát hiện, chỉ e cái mạng nhỏ của hắn thật sự sẽ không còn.

“Yên tâm, mau đi đi.”

Ném ngọn đèn cho tiểu hồ ly, tiện thể xách con hồ ly đang giận dỗi kia đi, Tề Hoan trực tiếp dùng lôi độn ở trong phòng, chỉ độn vài lần đã ra khỏi thành Kinh Lôi. Cũng may lúc Tiểu Ngân rời đi, kết giới được bố trí là để chống lại công kích từ bên ngoài, bên trong có thể tùy ý xuất nhập, hắn cảm thấy lấy tính cách của Tề Hoan tuyệt đối sẽ không đi ra ngoài, không ngờ nàng chẳng những đi mà còn nhân tiện bắt cóc tiểu hồ ly.

Đứng ở phía bắc thành Kinh Lôi ngoài trăm dặm, Tề Hoan đứng trên mây kiếp khóc không ra nước mắt. Thật sự ngại quá, thời gian dài không trở về Tiên Giới, nàng lại lạc đường rồi.

“Bên trái.” Tiểu hồ ly ngồi trên vai Tề Hoan, hai chân nhỏ ôm ngọn đèn cẩn thận nghiên cứu phương hướng một chút, nói hai chữ.

“Ngươi không thể dùng Đông Nam Tây Bắc để miêu tả sao!” Tề Hoan mếu máo.

“Ta nói ngươi có thể phân biệt rõ ràng sao?” Không phải nó xem thường Tề Hoan, cảm giác về phương hướng của nàng so với nó cũng không tốt hơn bao nhiêu…

“…” Được rồi, nàng thật sự phân biệt không được, bị một con hồ ly khinh bỉ. Dựa theo phương hướng tiểu hồ ly chỉ cho, Tề Hoan tiếp tục chạy về phía trước, từ sau khi có lôi đan, nàng sử dụng lôi độn cũng chỉ tiêu hao không đáng kể, bây giờ cách Lôi Thần tháp càng ngày càng gần, nàng phát hiện cự ly lôi độn của mình vậy mà tăng lên gần gấp đôi.

Dưới chân đạp lên mây kiếp màu xám, Tề Hoan thở dài, Lôi Thần tháp ở ngay trước mắt. Cách mười ba vạn năm, một lần nữa nhìn thấy Lôi Thần tháp, cái loại quan hệ này giống như huyết mạch, không thể tách ra.

Nàng dường như có thể cảm giác được Lôi Thần tháp đang chào đón nàng, đúng vậy, hồn phách của nàng bị hủy diệt ở ngay chỗ này, nghe Mặc Dạ nói, cuối cùng đều bị hút vào bên trong Lôi Thần tháp, nếu không phải như vậy, làm sao nàng có thể sống lại chứ.

Từ trên mây kiếp đi xuống, từng bước một tiến về phía tòa tháp cao đen kịt, Tề Hoan có thể cảm giác được lôi đan trong đan điền đang chầm chậm nhảy lên, giống như trái tim, lôi điện trên người như nước sôi từ từ tràn ra. Không đợi đi đến trước Lôi Thần tháp, thân thể Tề Hoan đã bị bao vây lại. Tiểu hồ ly thấy tình hình không ổn vừa định chạy, kết quả bị một đạo lôi điện làm cho rụt chân nhỏ về.

Cũng may, những lôi điện kia không khủng bố như trong tưởng tượng, tiểu hồ ly chỉ cảm thấy khắp người tràn vào từng luồng nhiệt, khiến thân thể vốn đã cường hãn của nó lại một lần nữa bị cường hóa.

Tề Hoan không dừng lại, mãi đến khi tay nàng chạm vào tòa tháp, thân tháp bắt đầu run rẩy kịch liệt, đại môn đã yên lặng mười ba vạn năm của Lôi Thần Tháp rốt cục mở ra một lần nữa.

Vô số lôi điện màu sắc khác nhau phóng ra từ trong Lôi Thần tháp, nhất thời, trên bầu trời 99 loại lôi điện đan xen nhau, bốn thần thú đang ngủ say sưa tại bốn nơi của Tiên Giới đồng thời mở to hai mắt.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.