Bán Kiếp Tiểu Tiên – Chương 197 Ta Không Hận Ngươi – Botruyen

Bán Kiếp Tiểu Tiên - Chương 197 Ta Không Hận Ngươi

Đại nhân, sư phụ tiểu tiên xác thực chưa từng dạy qua.” Tề Hoan mỉm cười đáp, sư phụ của nàng chỉ dạy, nếu gặp phải thứ gì quý hiếm, nhất định phải giữ làm của riêng, quản nó là tiên thú hay yêu thú làm gì.

“Hừ, cho dù như thế, Ngân đại nhân cũng nên dạy ngươi chứ. Ngươi mang theo hung thú tiến vào thành Kinh Lôi của ta, có phải cố tình muốn gây khó dễ cho ta hay không!” Công Thạch Cửu vốn còn chưa nghĩ ra phải gây sự thế nào, vừa hay trông thấy kim quang lóe ra từ trong ngực Tề Hoan, nhìn kĩ mới phát hiện cư nhiên là một con Cùng Kỳ đang trong giai đoạn trưởng thành.

Lại nói, điều này trái lại đúng là Tề Hoan làm sai. Nhưng tội danh này nói lớn thì lớn, nói nhỏ liền nhỏ, nếu không phải Công Thạch Cửu muốn cố tình chụp lỗi lên đầu Tiểu Ngân, thì đã không cố ý nhắc tới rồi.

Ai bảo Tề Hoan vừa nãy đi cùng Tiểu Ngân, nàng nhất định phải gặp xui xẻo.

Lời Công Thạch Cửu nói khiến Tiểu Ngân dừng bước, hắn quay lưng về phía Công Thạch Cửu, ngón tay hơi run rẩy. Nhưng rất nhanh liền khôi phục lại bình tĩnh, ở bên ngoài hắn có thể tùy ý động thủ, nhưng nơi này là thành Kinh Lôi, một mình động thủ, chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.

Đám người này đã sớm nhìn hắn không thuận mắt, không, thật ra không riêng gì hắn, phàm là yêu tu, có mấy người được bọn họ vừa mắt chứ.

“Công Thạch Cửu, ngươi đừng quá phận.” Lời nói của Tiểu Ngân cũng không khiến Công Thạch Cửu nhượng bộ, hắn đoán chắc Tiểu Ngân không dám động thủ trong thành.

“Trước đây vài ngày, có không ít tiên nhân của Tiên Giới không hiểu vì sao mà chết, trước khi chết toàn bộ nguyên thần đều bị hủy, theo ta được biết, thủ pháp giết người tàn nhẫn như vậy dường như chỉ có hung thú biết dùng. Đương nhiên chúng ta tin tưởng nhân phẩm của Ngân huynh đệ, nhưng quá trình điều tra vẫn không thể bỏ qua.” Nói xong, Công Thạch Cửu còn đặc biệt quay đầu lại, mỉm cười nhìn Tiểu Ngân, “Ngân huynh đệ, ngươi nói sao!”

Tiểu Ngân không nói gì, hắn vẫn đang nhìn Tề Hoan.

Những lời này của Công Thạch Cửu rõ ràng là muốn chỉnh nàng, điều tra ư, nếu quả thật bị hắn điều tra một lần, mạng nhỏ của bản thân có còn hay không lại là một việc khác.

Không thể không nói, đầu óc của Công Thạch Cửu đúng là rất tốt, Tề Hoan căn bản không cách nào trông cậy vào Tiểu Ngân, nếu nàng không có biện pháp giải quyết chuyện này, chỉ e kết cục sẽ là Tiểu Ngân động thủ với bọn họ, mọi người cùng nhau cá chết lưới rách.

Nàng vừa mới đến đây, cái gì cũng chưa kịp làm, gây ra tai nạn chết người sẽ không tốt. Tề Hoan đè nén ý nghĩ trong lòng xuống, nụ cười trên mặt càng thêm sáng lạn, “Đại nhân, tiểu tiên mới từ dãy núi Tịch Diệt đi ra, sau đó liền đến phủ đệ của Ngân đại nhân rồi, hung thú vẫn luôn ở cùng một chỗ với ta, tuyệt đối không phải ác thú trong miệng mọi người.”

Dãy núi Tịch Diệt là cấm địa của tiên gia, Tiểu Ngân đã từng nhắc qua với Tề Hoan, lúc ấy Tề Hoan mới biết được, mình có thể chạm mặt Thương là có bao nhiêu may mắn.

“Ngươi từng đến dãy nũi Tịch Diệt?!” Công Thạch Cửu trầm ngâm một lát, trợn mắt trừng trừng, “Nói bậy, ngươi chi có tu vi lục trọng thiên, sao có thể còn sống đi ra khỏi chỗ đó.” Thiên tướng bọn hắn đương nhiên biết rõ sự tình bên trong dãy núi Tịch Diệt, chỗ đó đừng nói là tiên nhân bình thường, cho dù thiên tướng cũng có thể bị thương bất cứ lúc nào.

“Đại nhân, lời của tiểu tiên đều là sự thật, ngay cả con Cùng Kỳ này, cũng là một vị đại nhân tên Thương ở trong dãy núi Tịch Diệt đưa cho ta đó.” Cảm giác được Tiểu Miêu trong ngực bất mãn, Tề Hoan vội vàng thuận tay chấn an nó. Hi vọng danh tiếng của Thương đủ lớn, có thể dọa lui Công Thạch Cửu.

“Thương?!” Công Thạch Cửu sững sờ, sau đó sắc mặt trắng bệch, cái tên này không phải người bình thường nào cũng có thể biết được. Là Ngân nói cho nàng biết hay sao? Không có khả năng. Công Thạch Cửu rất nhanh phủ định ý nghĩ này.

“Chính là vị đại nhân kia, cũng chính ngài ấy đưa tiểu tiên ra khỏi dãy Tịch Diệt.”

Mặc kệ Tề Hoan nói có đúng hay không, ít nhất bây giờ Công Thạch Cửu đã không còn tâm tư tìm phiền toái cho Tề Hoan nữa. Trước kia hắn vẫn luôn hiếu kỳ, tại sao Ngân lại mang một tiểu tiên tầm thường đến, hiện tại xem ra, chỉ sợ nàng có quan hệ với vị trong núi kia.

“Đã như vậy, ta sẽ tin ngươi một lần, vào đi.” Công Thạch Cửu hiên ngang lẫm liệt nói, quay người đi vào trong thành. Không có hắn làm môn thần giữ cửa thành, tiếng bàn chuyện của đám tiên nhân vãng lai liền lớn lên.

Thực lực đối phương cao hơn mình rất nhiều, Tề Hoan cũng không có hứng thú tiếp tục truy hỏi. Không ngờ tên của Thương hữu dụng như vậy, chậc chậc, sớm biết thế nàng quản khỉ gió hắn muốn chứng minh thân phận cái gì, về sau ở Tiên Giới không phải có thể đi ngang rồi sao.

Tề Hoan hoàn toàn quên mất, ban đầu ở trong núi Tịch Diệt, là ai một lòng muốn phủ sạch quan hệ với Thương.
Ban đầu, Minh Hỏa và Thiên Phạt cũng không chú ý tới phía dưới, nhưng hỏa phượng là tiên linh chi thú, ngửi thấy được mùi của hung thú liền có chút kích động, Minh Hỏa lúc này mới cúi đầu, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Tề Hoan.

“Tiểu Hoan…” Giọng nói trầm thấp giống như không phải từ trong miệng mình nói ra, nhưng khuôn mặt kia, cặp mắt kia, chỉ có thể là Tề Hoan. Nàng, không người nào có thể thay thế.

Minh Hỏa chỉ sững sờ nhìn Tề Hoan, gần như nhìn không biết chán. Sự thất lễ của hắn đương nhiên Thiên Phạt thấy được, Thiên Phạt hơi kỳ lạ nhìn Tề Hoan, cũng không quá đặc biệt, ngược lại… hình như có phần hơi giống con gái của Minh Hỏa.

Chẳng lẽ… Thực ra người Minh Hỏa yêu chính là…

Thiên Phạt càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng, thật không biết trí tưởng tượng của hắn là từ đâu mà đến.

Mặc Dạ đứng phía sau Tề Hoan đương nhiên cũng nhìn thấy Minh Hỏa, cái gọi là tình địch gặp mặt cực kì đỏ mắt, Mặc Dạ gầm một tiếng, kim quang trên người lóe sáng, thân thể chậm rãi lớn lên, không khác gì một con nghé.

Đôi cánh màu máu trên người càng ngày càng to, dường như có thể che khuất toàn bộ cơ thể. Nhẹ nhàng vỗ cánh một cái, từng lưỡi đao màu đỏ như máu liền xuất hiện giữa không trung.

Lúc này, Minh Hỏa đã đáp xuống đất, hắn nhận ra Cùng Kỳ, đương nhiên biết rõ thực lực của Cùng Kỳ trưởng thành sánh ngang với hắn. Cũng không biết vì sao Tề Hoan có được con Cùng Kỳ này, dường như nó rất có thái độ thù địch với mình.

“Tiểu Hoan… Nàng, vẫn khỏe chứ?” Trong lòng ngàn vạn câu muốn nói, cuối cùng chỉ có thể hóa thành một câu.

Một câu đơn giản như vậy cũng kích thích Mặc Dạ thiếu chút nữa nhào tới.

Nếu không phải Tề Hoan liều mạng túm hắn, thì hắn đã lao lên xé xác Minh Hỏa rồi.

“Không liên quan đến ngươi.” Tề Hoan không muốn chơi trò ‘ta không quen ngươi’ với hắn, dù sao Minh Hỏa cũng sẽ không tin, mọi người vốn đã là người dưng, không cần để ý nhiều làm gì.

Thái độ lạnh lùng của Tề Hoan không khiến Minh Hỏa lui bước, chỉ là trong mắt có một chút cô đơn, “Nàng hận ta cũng phải thôi. Ta chỉ là rất nhớ nàng, muốn biết nàng sống tốt hay không.”

Trong lòng Minh Hỏa biết rõ, nếu Tề Hoan sống lại, thì nhất định là do Mặc Dạ làm. Nhưng tại sao nàng không ở cùng một chỗ với Mặc Dạ?

“Ngươi sai rồi.” Tề Hoan cắt đứt lời nói của hắn, lông mày hơi nhíu lại, “Ta không hận ngươi, ngươi không quan trọng như vậy. Hơn nữa, ta sống tốt hay không, dường như không có quan hệ tới ngươi. Cáo từ.” Sau khi gặp hắn, tâm tình đột nhiên thay đổi trở nên đè nén, loại cảm giác này khiến lôi đan chuyển động không ngừng trong cơ thể nàng cũng chậm lại.

Tề Hoan vỗ vỗ lưng Mặc Dạ, Mặc Dạ trừng mắt liếc Minh Hỏa, biến trở về kích thước ban đầu, nhảy về ngực Tề Hoan. Tề Hoan thậm chí không thèm nhìn Minh Hỏa, lập tức xoay người rời đi.

Đã từng dự tính qua vô số lần tình cảnh hai người gặp mặt, biết rõ là ảo tưởng, nhưng vẫn nhịn không được.

Bây giờ thật sự có thể gặp mặt, nhưng phản ứng của nàng hết lần này tới lần khác không nằm trong dự tính của mình. ‘Ta không hận ngươi, ngươi không quan trọng như vậy.’ Nếu chờ đợi bao nhiêu năm, chỉ để nhận được câu nói này, vậy lúc trước nàng cần gì phải lưu tình.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.