Việc nhập thân đối với Mặc Dạ không có gì khó khăn, hơn nữa thân thể của Tiểu Miêu lại rất thích hợp, cho nên không cần nhiều thời gian Mặc Dạ đã tỉnh lại.
Tề Hoan vẫn tưởng rằng khi Mặc Dạ biết Tiểu Miêu là giống cái sẽ phát điên, kết quả Mặc Dạ lại nói, loại hung thú Cùng Kỳ này không có giới tính rõ ràng, nói cách khác, có thể chuyển đổi cho nhau.
Nếu như nói có chỗ nào không giống thì chắc cũng chỉ có cặp mắt kia thôi. Mắt của Tiểu Miêu là màu vàng kim, nhưng sau khi Mặc Dạ nhập thân, mắt của nó đã trở thành màu đỏ như máu, lần đầu nhìn thấy rất dễ khiến người ta chú ý.
“Tề tiểu thư, thành chủ mời ngài qua dùng bữa.” Không bao lâu sau, ngoài cửa phòng truyền đến tiếng nói của Phủ quản gia.
Mở cửa phòng, ôm Mặc Dạ trong ngực, Tề Hoan cười cười nói, “Xin dẫn đường.”
Quả nhiên, nhìn bàn thịt và tiểu hồ ly màu trắng giống như quả cầu len đang ăn vội ăn vàng trên mặt bàn kia, Tề Hoan biết mình đang mượn hào quang của nó, nàng có nên vui mừng vì nuôi được một con hồ ly người gặp người thích không?
Tiểu Ngân khó chịu nhìn Tề Hoan tiến vào, nét mặt vẫn lãnh đạm như trước, hoàn toàn không có ý chào hỏi. Tề Hoan cũng không thèm quan tâm, tự mình cầm đũa vùi đầu ăn tận lực.
“Minh Tư đã trở về cùng Minh Viêm rồi, Minh Hỏa phái hai thủ hạ tâm đắc đến chỗ này của ta.” Nhìn Tề Hoan cướp cánh chim kho từ chân tiểu hồ ly, lông mày Tiểu Ngân nhíu lại.
“Ngươi đánh không lại bọn họ?” Cảm giác được con mèo bên cạnh đang tức giận, Tề Hoan bỗng nhiên nhớ ra hình như mình quên chưa nói chuyện này cho Mặc Dạ.
Hỏng bét rồi, nam nhân thùng dấm chua này không biết lát nữa sẽ nổi bão thế nào đây.
“Không liên quan đến chuyện đó, sắp tới ta phải rời khỏi đây, nếu ta đi rồi bọn họ sẽ không nể mặt ta nữa.” Thực lực bị người ta nghi ngờ chất vấn, Tiểu Ngân có chút bất mãn nhếch miệng.
“Cho nên?”
“Ngươi có thể đi cùng ta, nhưng chỗ ta muốn đi, Minh Hỏa chắc chắn cũng sẽ đi, hắn thấy ngươi là chuyện sớm muộn mà thôi. Nếu không đến nửa đường ngươi có thể một mình rời đi, ta có thể bảo đảm không có kẻ nào đi theo ngươi.” Cho dù không thích Tề Hoan nhưng không nhìn mặt tăng cũng phải nhìn mặt Phật. Tề Hoan đang ở địa bàn của hắn, an nguy của nàng mình vẫn phải đảm bảo.
“Một mình rời đi à…” Cho nên nói Tề Hoan không giống với những người khác, nàng nghe một câu, rút ra trọng điểm luôn khác người như vậy. “Ngươi định thay ta chăm sóc hồ ly hả?” Tề Hoan cười như không cười ngẩng đầu nhìn Tiểu Ngân.
“Không được sao.” Sắc mặt Tiểu Ngân trầm xuống, nếu tiểu hồ ly ở bên cạnh Tề Hoan, có trời mới biết sẽ phải chịu bao nhiêu đau khổ, còn không bằng ở cùng hắn.
“Được hay không cũng không phải ngươi nói là xong.” Đại khái do thói hư tật xấu của con người bùng phát, vừa thấy Tiểu Ngân sắc mặt lạnh như băng nói chuyện với mình, Tề Hoan liền cảm thấy trong lòng không thoải mái, chính là muốn chọc hắn bùng nổ. Nàng kéo đuôi tiểu hồ ly, túm nó đặt trước mặt mình hỏi: “Ngươi muốn đi theo ta hay là muốn ở cùng Tiểu Ngân?”
“Đương nhiên là đi với ngươi.” Nhìn đi, ngay cả cân nhắc cũng không cần.
Hiện tại Tề Hoan không ngẩng đầu lên cũng có thể đoán được sắc mặt của con rắn kia có bao nhiêu khó coi. Ngẩng đầu nhìn xem, ô hô, không xong, mặt đã đen rồi. Buông đuôi tiểu hồ ly ra, thả nó trở về tiếp tục ăn, Tề Hoan dù bận vẫn ung dung bỏ đũa xuống, ngồi nhìn Tiểu Ngân.
“Ngươi xem, đây không phải là ta quyết định nhé.” Nhìn nàng vô tội bao nhiêu.
“Điều kiện!!” Tiểu Ngân nghiến răng nghiến lợi nói ra hai chữ.
Tề Hoan duỗi ngón trỏ, nhẹ nhàng đong đưa, “Chỉ cần ngươi đi cùng ta, còn sợ bị mất người sao.” Nàng chủ yếu là muốn tìm một tên tay chân có thực lực mạnh mẽ mà thôi, thủ đoạn hãm hại lừa gạt mặc dù nghe không hay lắm nhưng lại rất hữu dụng.
Tiểu Ngân nhìn chằm chằm Tề Hoan một hồi lâu, cuối cùng nhụt chí lắc đầu, “Không được.”
Hiện tại, hắn ta vậy mà còn chưa từ bỏ ý định.
“Chàng cảm thấy hắn quan trọng sao?” Người kia bộ dạng thế nào nàng cũng sắp quên rồi, thù hận không hề khắc cốt ghi tâm như vậy. Trong lòng Tề Hoan vẫn hiểu rõ, những chuyện kia, cho dù Minh Hỏa không làm thì người khác cũng sẽ làm. Sự tồn tại của Mặc Dạ lúc đó chính là đe dọa của Tiên Giới.
Chẳng qua, ai cũng không ngờ tới, cái gọi là Lục Đạo sụp đổ, Mặc Dạ chỉ là một nguyên nhân dẫn đến, nàng mới là người thực hiện, điều này có lẽ là nhân quả đi.
“Hừ.” Mặc Dạ không trả lời, nhưng thái độ của Tề Hoan làm cho tâm tình hắn khá vui sướng, chỉ là vẫn hơi có chút bực mình mà thôi.
“Ngoan, meo một cái, ta cho chàng ăn cá.” Gãi gãi cằm Tiểu Miêu, đùa giỡn một chút.
“Nữ nhân, nàng không muốn sống nữa sao! “Nhìn lông trên người Mặc Dạ dựng đứng lên, Tề Hoan nhún nhún vai, nhìn đi, tính tình nam nhân nhà nàng nóng nảy quá.
“Chàng không thích ăn cá sao?”
“Ta không phải mèo.”
“Không sao, chàng sẽ thích.”
” … !!”
“Mặc Dạ, kén ăn là không tốt đâu…” Tề Hoan ôm Mặc Dạ đi từ từ, không phát hiện sau khi nàng rời khỏi, một cánh hoa nhạt từ đầu vai nàng rơi xuống, rơi vào trong hoa kính. Rất nhanh liền dung nhập vào trong đất tan biến không thấy nữa.
Lúc này, Hỏa Như đang ngồi ngay ngắn trong phòng, cầm Trương Chỉ mà Tiểu Ngân đưa tới nhìn chăm chú, đột nhiên thấy nha đầu thiếp thân xông vào.
“Tiểu Lục, có chuyện gì sao?”
“Tiểu thư, nô tỳ nghe được một chuyện.” Tiểu Lục khó khăn lắm mới khiến hô hấp của mình bình tĩnh trở lại.
“Chuyện lớn gì khiến ngươi vội vàng thành cái dạng này?” Hỏa Như cười cười, dường như rất quen với tật xấu của tỳ nữ nhà mình.
“Mặc Dạ mà công tử gia muốn tìm, hiện đang ở bên cạnh Tề Hoan.”
Hỏa Như sửng sốt một chút, lập tức nhịn cười, “Tiểu Lục, ngươi có nghe lầm hay không, ca ca nói, Mặc Dạ là Quỷ Tiên, làm sao có thể ở bên cạnh Tề Hoan.”
“Nô tỳ chắc chắn sẽ không nghe lầm.” Tiểu Lục khẳng định.
“Được rồi ngươi không nghe lầm, nhưng mà trên đời này có rất nhiều người tên là Mặc Dạ.” Hỏa Như cũng không để tâm đến lời nói của Tiểu Lục.