Bán Kiếp Tiểu Tiên – Chương 194 Nhập Thân – Botruyen

Bán Kiếp Tiểu Tiên - Chương 194 Nhập Thân

Tuân theo chủ trương ‘tự mình động thủ cơm no áo ấm’, Mặc Dạ không đợi Tề Hoan suy nghĩ nhiều, trực tiếp ấn người lên giường, vừa dỗ dành vừa với lừa gạt ăn sạch sẽ.

Sau khi ăn uống no đủ, Mặc Dạ giống như con mèo trộm được thịt ôm Tề Hoan đang tỏ vẻ căm giận vào trong ngực, tay chân quấn trên người nàng.

“Hừ!” Tề Hoan khó chịu trừng mắt lườm hắn, nam nhân này thật không đáng tin tưởng một chút nào. Mặc dù cảm giác không tệ, nhưng đây là vấn đề nguyên tắc!

“Tức giận?” Mặc Dạ buồn cười ghé mặt sát vào Tề Hoan, “Hay là nàng cảm thấy chưa thỏa mãn?” Nói xong, trong mắt Mặc Dạ thậm chí lóe lên tia sáng kích động.

Hắn muốn làm gì, vừa rồi còn chưa đủ sao, còn muốn mấy lần nữa?!! Tề Hoan bị dọa sợ tới mức thiếu chút nữa đạp Mặc Dạ từ trên giường xuống đất.

“Chàng đừng xúc động, có chuyện gì chúng ta từ từ nói nha.” Tề Hoan ôn nhu vỗ về, sợ lát nữa Mặc Dạ lại biến thân thành người sói, nàng không xác định được mình có ngăn cản nổi hay không.

“Ta cảm thấy. . . . . . Làm nhiều lần có lợi cho việc hiểu biết lẫn nhau.” Mặc Dạ nháy mắt mấy cái, cười đến vô cùng sáng lạn, hắn thích nhất phương thức giao tiếp này.

“Nằm mơ đi!” Hai chân nhỏ không có nề nếp đạp mạnh vào người Mặc Dạ, đáng tiếc không thu được kết quả như mong muốn. Mặc Dạ không hề bị đe dọa, đùi nhấc qua trực tiếp đè hai cái chân của nàng xuống.

“Ngoan, chớ lộn xộn, bằng không lát nữa ăn tiếp đó.” Tề Hoan uốn éo một lần nữa khơi lên dục vọng nguyên thủy của nam nhân nào đó, dị vật nóng rực trên bụng khiến nàng lập tức thành thật nghe lời.

Nằm trong ngực Mặc Dạ, Tề Hoan chớp chớp đôi mắt long lanh như nước nhìn hắn, bổn ý của Tề Hoan là ‘xem ta ngoan ngoãn biết bao, chàng hãy bỏ qua cho ta đi’. Nhưng trong mắt Mặc Dạ, ý của Tề Hoan lại là, ‘đến đây đi đến đây đi, đến ăn ta đi ~~’

Nam nhân và nữ nhân, phương diện lĩnh ngộ luôn có chút khác biệt.

Cũng may, đầu óc của Mặc Dạ vẫn còn thanh tỉnh, hắn có chính sự phải làm, bằng không hai người định lăn qua lăn lại đến sáng sao!

“Bây giờ chúng ta nói chuyện nghiêm túc.” Mặc Da ngồi dậy, ga trải giường trượt xuống eo lộ ra nửa người trên. Tấm ga trải giường hơi mỏng không có hiệu quả che lấp gì, có thể thấy được bộ vị nào đó vẫn hưng phấn như trước.

Tề Hoan chuyển động thân thể, đầu nhỏ gối lên đùi Mặc Dạ, ngửa đầu nhìn hắn, “Chuyện nghiêm túc gì?” Mặc Dạ tìm nàng có lẽ có quan hệ tới Minh Vương, gần đây không phải hắn trở về tìm Minh Vương đang mất tích sao?

“Hình như Minh Vương đến Tiên Giới.” Hai tay nhẹ nhàng ấn huyệt đạo trên đỉnh đầu Tề Hoan, nhìn dáng vẻ Tề Hoan nhắm hai mắt hưởng thụ, hắn thiếu chút nữa lại nhịn không được. Hít thật sâu vài ngụm, vất vả lắm mới kiềm nén được ham muốn của mình.

“Hắn đến Tiên Giới làm gì? Chuẩn bị đánh Tiên Giới, hay đến dò đường?” Tề Hoan hào hứng hỏi thăm. Làm Minh Vương tốt đẹp không muốn lại chạy tới nơi chướng khí mù mịt này, thật đúng là rảnh rỗi quá sinh hư mà. Trên thực tế trong mắt Tề Hoan, đừng nói Minh Giới, ngay cả Ma Giới cũng mạnh hơn Tiên Giới nhiều. Tiên Giới ngoại trừ phong cảnh đẹp, tên gọi coi như dễ nghe ra thì tìm không thấy chỗ nào đáng khen cả.
Cuối cùng, vẫn là Mặc Dạ ở bên cạnh hỗ trợ, nàng mới thuận lợi triệu hoán được nguyên thần Tiểu Miêu tiến vào lĩnh vực. Đồng thời nàng cũng hiểu rõ, lần đầu tiên mình triệu hoán Mặc Dạ rốt cuộc đã giẫm phải bao nhiêu vận cứt chó.

Nguyên thần Tiểu Miêu là màu xám, sau khi nhìn thấy Tề Hoan không nói hai lời trực tiếp nhe răng trợn mắt ra sức đánh tới. Mặc Dạ điểm một cái, nguyên thần nó lập tức đứng yên giữa không trung, nghe tiếng kêu sắc bén bên tai, Tề Hoan lo lắng kéo ống tay áo của Mặc Dạ, “Sao Tiểu Miêu lại như vậy, nó không biết ta sao?”

“Nguyên thần thường bộc lộ ra bản chất chân thật nhất, chúng không có lý trí.” Nuôi dưỡng Cùng Kỳ không giống với tiểu hồ ly, bất kể Tề Hoan tốn hao bao nhiêu công sức trên người nó nhưng chỉ cần không định hạ khế ước thì sớm muộn cũng có một ngày Tề Hoan sẽ bị tổn thương, thậm chí bị nó hại chết.

Thông thường chỉ có ma tu hoặc quỷ tu mới định khế ước với hung thú mà thôi.

Tay áo phất lên, trong lĩnh vực của Tề Hoan đột nhiên xuất hiện một cánh cửa lốc xoáy, Tiểu Miêu trực tiếp bị hút vào bên trong, nó giãy dụa muốn leo ra nhưng đáng tiếc căn bản không cách nào thoát khỏi vòng xoáy kia, rất nhanh liền biến mất cùng với cánh cửa.

“Được rồi, đừng lo lắng cho nó, không có chuyện gì đâu.” Biết rõ cho dù đã giải thích rõ ràng với Tề Hoan nhưng nàng vẫn sẽ để ý, Mặc Dạ cũng không nhiều lời với nàng, duỗi tay vỗ vỗ khuôn mặt Tề Hoan, “Trở về đi.”

Sau đó, Tề Hoan cảm thấy trước mắt tối sầm lại, bản thân giống như đi ra khỏi một nơi nào đó, hơi thở nặng nề ở ngực bị quét sạch. Nàng mở to mắt nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã sáng rồi, mình vẫn đang nằm trên giường, Tiểu Miêu ngoan ngoãn ghé vào bên người nàng…

Đúng rồi, Mặc Dạ! Tề Hoan không quên những lời Mặc Dạ vừa nói, nhưng mà hắn thật sự nhập vào người Tiểu Miêu rồi sao? Tiểu Miêu là giống cái a, lúc nãy vẫn chưa nói cho Mặc Dạ chuyện này, không biết lát nữa hắn có phát điên hay không.

Nhéo nhéo bụng nhỏ đầy thịt của Tiểu Miêu, Tề Hoan nhìn chằm chằm nó, nhưng Tiểu Miêu không hề có phản ứng gì, ngoại trừ thân thể ấm áp ra ngay cả hít thở cũng không có. Sẽ không phải là bị đơ chứ, hay là Mặc Dạ thất bại rồi? Tề Hoan lo lắng suy nghĩ.

Rất lâu sau, qua khoảng thời gian uống hết một chén trà, móng vuốt nhỏ màu trắng của Tiểu Miêu mới cử động, râu trên mép rung rung, nhìn nó nằm ngửa ở trên giường, bốn cái chân quơ quơ trên không, Tề Hoan không nhịn được bật cười.

“Nương tử, cười nhạo phu quân là không đúng.” Giọng nói trầm thấp thuộc về Mặc Dạ vang lên bên tai Tề Hoan, dọa Tề Hoan thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

“Ngươi, ngươi, ngươi là Mặc Dạ?”

“Nếu không thì là ai?” Thân thể Tiểu Miêu run rẩy đứng lên, mặc dù chỉ to bằng con mèo nhỏ nhưng mà rất có khí thế.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.