Bán Kiếp Tiểu Tiên – Chương 189 Nhất Định Không Thả Người – Botruyen

Bán Kiếp Tiểu Tiên - Chương 189 Nhất Định Không Thả Người

Tuyết Sa tỷ tỷ, cả con hồ ly và con quái vật kia nữa. . . . . . .” Nhìn sắc mặt Tề Hoan trắng bệch, Minh Tư cười đắc ý, chỉ tay về phía Tiểu Hồ Ly và Tiểu Miêu. Nàng ta đã thấy được bản lãnh của Tiểu Hồ Ly và Tiểu Miêu, trong lòng có chút kiêng kỵ với chúng.

Tuyết Sa cũng biết đại khái Minh Tư muốn làm gì, mặc dù trong lòng cảm thấy bất mãn nhưng cũng không mở miệng cự tuyệt, làm theo ý của Minh Tư, dùng huyễn vực của ả vây khốn chúng. Một làn gió thơm mát thổi qua, tiếng đàn nỉ non giống như từ trên trời truyền đến, bóng dáng của Tiểu Hồ Ly và Tiểu Miêu biến mất, trong nháy mắt không thấy đâu nữa.

Trong lòng Tề Hoan chấn động, đây chính là lĩnh vực! Không ngờ Tuyết Sa này cũng tu thành lĩnh vực, xem ra thực lực của ả cao hơn so với nàng tưởng tượng.

Ở trong lĩnh vực, bất luận Tuyết Sa làm cái gì cũng không ai có thể nhúng tay vào. Tề Hoan vốn không có cách nào ngăn cản, chỉ có thể âm thầm cầu khấn mong Tiểu Hồ Ly và Tiểu Miêu bình an vô sự.

Nhìn những thứ chướng mắt kia đã bị dọn dẹp sạch sẽ, khóe miệng Minh Tư nổi lên một nụ cười lạnh, đi ra từ sau lưng Tuyết Sa.

Nhìn Minh Tư đi từng bước về phía mình, còn có roi lửa từ từ xuất hiện trên tay nàng ta, trong mắt Tề Hoan lạnh như băng.

“Chát!” Một tiếng roi giống như có thể xé rách cả không gian vang lên, trên cánh tay phải của Tề Hoan lập tức xuất hiện một vết máu.

Đau đớn khiến sắc mặt Tề Hoan trắng nhợt, roi này của Minh Tư là roi lửa hàng thật giá thật, Tề Hoan cắn răng không kêu ra tiếng. Hành động này của nàng khiến Minh Tư càng thêm khó chịu, vài roi đánh xuống liên tiếp, trên người Tề Hoan đã loang lổ vết máu.

Nhìn Tề Hoan ngã gục trên đất, Tuyết Sa nhíu mày, liếc nhìn nụ cười dữ tợn trên mặt Minh Tư, vừa định ra tay ngăn cản ai ngờ Minh Tư lại tự ngừng lại.

Thấy vậy, Tuyết Sa mới thở phào một cái, ả không muốn đắc tội Minh Tư, hơn nữa nữ nhân này tính tình hẹp hòi, đắc tội nàng ta cũng không phải chuyện gì tốt. Nghĩ tới đây, vẻ mặt Tuyết Sa nhìn Tề Hoan có chút đồng tình, không biết vì sao Minh Tư lại muốn hành hạ Tề Hoan.

Giơ roi lên, Minh Tư từng bước đi tới gần Tề Hoan, “Ngươi vừa nãy không phải rất uy phong sao, sao bây giờ lại không động đậy nữa.”

Tề Hoan không nói gì, chỉ ngẩng đầu lên nhìn nàng ta một cái.
Sở dĩ ả có thể luyện thành lĩnh vực sớm như vậy, hoàn toàn là nhờ vận khí tốt, tìm được yếm khí, ai ngờ mới được một lúc yếm khí đã bị ăn mất một nửa.

Yếm khí cũng không phải là tài nguyên có thể tái tạo lại được, biến mất nghĩa là sẽ biến mất hẳn, thiếu nhiều yếm khí như vậy, sợ rằng sau này không gian lĩnh vực của ả sẽ không còn vững chắc nữa.

Nghĩ tới đây, ruột Tuyết Sa cũng hối hận mà biến xanh cả rồi, mình rốt cục hỏng đầu rồi sao, sao lại chọc tới loại hung tinh như Tề Hoan chứ.

“Ta thật sự không thể nào thích nổi cái thành Tịch Diệt này.” Trong lòng Tề Hoan cũng hiểu rõ, thả Minh Tư xong, mình chắc chắn sẽ không có kết quả tốt, giữ nàng ta còn có thể có một đường sinh cơ. Nhưng nếu như thật sự bức nàng đến tuyệt cảnh, nàng cũng không ngại giết chết Minh Tư.

“Ta thả ngươi đi, ngươi thả nàng trước!”

“Ngươi cảm thấy ta sẽ tin sao?” Tề Hoan nhướn mày.

“Ta thề.” Trong mắt Tuyết Sa hiện lên một tia quỷ quyệt, tu vi giữa ả và Tề Hoan chênh lệch nhiều như vậy, lời thề ả phát ra hoàn toàn có thể đổi ý mà cũng không bị trừng phạt.

Tuyết Sa biết những chuyện này, Tề Hoan sao lại không biết. Đây cũng là công lao cho thời gian trăm năm sống ở điện Lôi Thần, bởi vì lời thề có liên quan đến lôi phạt nên Tề Hoan đã nghiên cứu thấu đáo các loại lời thể nhảy cấp này rồi.

“Ngươi cảm thấy ta giống như kẻ ngốc sao?” Tề Hoan cười nhạo nói.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.