Bán Kiếp Tiểu Tiên – Chương 171 Của Ta! – Botruyen

Bán Kiếp Tiểu Tiên - Chương 171 Của Ta!

Mặc sư đệ, chàng cũng thật chiếu cố tiểu đồ đệ nhà mình nha.” Mặc dù hình như Tề Hoan đang bị làm sao, nhưng cử chỉ thân mật của hai người vẫn làm giọng điệu Yêu Nhiêu chua loét.

Tề Hoan tựa trong ngực Mặc Dạ, giận chó đánh mèo véo hông hắn một cái, thuận tiện còn phóng ra một chút lôi điện. Ghen cơ đấy! Nam nhân của lão nương, nàng ta ăn dấm cái rắm, ai cho nàng ta tư cách này!

Đột nhiên cảm thấy trên người đau nhức, Mặc Dạ nhướn nhướn mày không lên tiếng. Thời điểm Tề Hoan không nói đạo lý liền mặc kệ mình theo phe nào, cho nên không nói gì mới là lựa chọn tốt nhất.

“Nếu không còn vấn đề gì, chúng ta cáo từ trước.” Mặc Dạ quét mắt nhìn mọi người ở đây một cái, căn bản không hề trưng cầu ý kiến ai.

Cảm thấy bị coi thường, Cô Nhai rốt cục không nhịn được, trực tiếp nhảy tới trước mặt Mặc Dạ, chỉ một tay vào hắn nói, “Mặc Dạ, chuyện của Lang Huyên Kiếm chúng ta có thể không truy cứu, nhưng ngươi phải chịu trách nhiệm với lời nói của đồ đệ ngươi.”

“Nha? Ngươi muốn ta chịu trách nhiệm thế nào?”

“Ngươi phải bồi thường tổn thất cho Thiên Đạo Các chúng ta.”

Cô Nhai cứng rắn nói xong, Tề Hoan liền không nhịn được buồn cười, trí tuệ của cổ nhân quả nhiên vô cùng vô tận, đến bây giờ còn có thể đòi bồi thường tổn thất tinh thần, Cô Nhai này quả nhiên có tiền đồ phát triển, cảnh giới vô sỉ đã luyện đến một trình độ nhất định rồi.

Trên thực tế, mặc dù thoạt nhìn Cô Nhai làm vậy rất quá đáng, nhưng thật ra tất cả các môn phái tu tiên đều có bộ dạng này, dường như đã trở thành một loại quy tắc. Đáng tiếc Tề Hoan trước kia ở phái Thanh Vân được bảo hộ quá tốt, căn bản chưa từng nhìn thấy một mặt u tối của các môn phái tu tiên, loại chuyện vô lý như thế này vẫn còn là nhẹ.

“Tổn thất của các ngươi? Một câu vừa rồi của đồ đệ ta làm tức chết toàn bộ đệ tử Thiên Đạo Các các ngươi sao? Nếu đúng như vậy thì ta cũng không ngại để nàng nói thêm mấy câu.” Mặc Dạ nhìn Cô Nhai, rõ ràng không có biểu lộ gì đặc biệt nhưng vẻ mặt bình tĩnh một cách quá đáng kia ở trong mắt người khác lại khiến người ta muốn hung hăng cho hắn một quyền.

“Mặc sư đệ, cần gì phải náo đến như vậy, Cô Nhai lão đạo cũng chỉ bất mãn chàng quá sủng ái đồ đệ mà thôi, cho nàng ta một chút trừng phạt nho nhỏ coi như xong, ngươi thấy sao, Cô Nhai?” Yêu Nhiêu nhìn lướt qua Cô Nhai, đột nhiên mở miệng nói.
“Ngươi ở ngoài cố gắng mà kiểm điểm lại cho ta!” Giọng Tề Hoan từ trong nhà truyền đến.

Mặc Dạ gãi gãi đầu, rốt cục là muốn hắn kiểm điểm cái gì a? Dù sao cũng phải nói chút lý do cho hắn chứ.

Cố gắng đẩy cửa, phát hiện cửa đã bị Tề Hoan dùng lôi phong kín rồi, hắn bất đắc dĩ thở dài, được rồi, lời nương tử nói luôn đúng, hắn phải kiểm điểm.

Nhưng Mặc Dạ há có thể hết hy vọng dễ như vậy sao? Điều này hiển nhiên không phù hợp với tính cách của hắn, ngay lúc Tề Hoan đang an an ổn ổn chuẩn bị ngủ lại, giọng Mặc Dạ truyền vào, “Tiểu Hoan, tâm sự với ta đi. . . . . . . . .”

Tề Hoan trầm mặc, không thèm nhìn hắn, tiếp tục ngủ.

“Tiểu Hoan, bên ngoài lạnh lắm a ~” Tựa trên cửa, ngẩng đầu nhìn mặt trăng lưỡi liềm trên bầu trời, Mặc Dạ thuận tay biến ra một bộ xiêm y mặc trên người, lại không biết từ đâu biến ra một bầu rượu, ừ, thuận tiện còn thêm một bàn thịt bò nhắm rượu.

“Tiểu Hoan, thịt bò này mùi vị rất khá. . . . . . . .” Đúng lúc Tề Hoan buồn ngủ, giọng Mặc Dạ lại một lần nữa xuyên qua não, Tề Hoan trực tiếp bật dậy, hung dữ nhảy xuống gường kéo cửa ra.

Sau đó một vòng tay ấm áp bao quanh nàng, “Ta biết nàng không có ta là không ngủ được mà ~” Ôm Tề Hoan về giường, một cước đá cửa, cho nên mới nói, muốn sống hài hòa thì cần phải tranh thủ.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.