Bán Kiếp Tiểu Tiên – Chương 166 Con Cá Này Quá Xấu, Không Ăn! – Botruyen

Bán Kiếp Tiểu Tiên - Chương 166 Con Cá Này Quá Xấu, Không Ăn!

Tề Hoan ngồi trên mây kiếp một lúc, mới đột nhiên nhớ ra hình như lực lôi điện trên người mình có hại với thân thể Mặc Dạ, nhưng đến khi nàng cẩn thận quan sát thì lại phát hiện mây kiếp do Cửu U Tà Lôi tạo thành không những không công kích thân thể Mặc Dạ, mà trong lúc mơ hồ còn thu thập oán khí trong thiên địa giúp Mặc Dạ chữa thương.

Từ khi nào Cửu U Tà Lôi lại có chức năng này? ! Tề Hoan trợn trừng mắt nhìn luồng oán khí màu xám tro xuất ra từ Cửu U Tà Lôi, sau đó dung nhập vào cơ thể Mặc Dạ.

Khi Tề Hoan trở lại phái Thanh Vân, tâm tư đều đặt trên người Mặc Dạ, cho nên nàng không hề chú ý tới trên bầu trời có hai cặp mắt, à không, là năm con mắt đang chăm chú nhìn nàng.

“Nàng thế nhưng có thế khống chế Cửu U Tà Lôi! Điều này sao có thể xảy ra, kể cả khi viễn cổ cũng chưa từng xuất hiện chuyện quái dị này!” Thiên Phạt kinh ngạc nhìn Tề Hoan đang ngồi trên mây kiếp.

“Hừ, viễn cổ, lúc viễn cổ bị áp chế dưới lục đạo thiên bi, ngươi có từng nghĩ tới có ngày chúng ta sẽ được ra ngoài?” Gã hòa thượng áo đen lắc đầu, không ngừng xoay Thiên Đạo La trong tay, nhưng Thiên Đạo La chỉ xoay tới một mức nhất định rồi không nhúc nhích nữa, hắn hoàn toàn không thể nhìn ra được quá khứ của Tề Hoan.

“Lâu huynh có dò ra được gì không?” Thiên Phạt nhìn về phía Lâu La, hy vọng hắn có thể ình một đáp án đủ thỏa mãn.

“Nhìn không ra, nữ nhân này hình như chưa từng tồn tại.” Lâu La thu lại Thiên Đạo La, vẻ mặt nghi ngờ.

“. . . . . . . . Xem ra, ta thật sự phải đi Minh giới một chuyến rồi, không biết Minh Vương kia rốt cuộc muốn làm gì?” Nếu ngay cả Thiên Đạo La cũng không tra được quá khứ của một người thì chỉ có thể có hai khả năng, một là người này thực lực cao hơn Lâu La rất nhiều, nhưng loại khả năng này quá nhỏ, Lâu La là một trong bốn Thần Tướng ở Tiên giới, thực lực của hắn chắc chắn rất cao. Vậy nên chỉ có thể là khả năng thứ hai, người này sống ở thời đại còn chưa xuất hiện Thiên Đạo La của viễn cổ.

Nhưng viễn cổ chi hồn (hồn phách từ thời viễn cổ)cũng hiếm thấy giống như thần khí vậy. Có điều, nếu mười tám tầng địa ngục đã mở ra, thì cũng không phải không thể tìm ra viễn cổ chi hồn từ trong đó. Những đại Thần Tướng trên Tiên giới không phải không muốn đến mười tám tầng địa ngục một lần, song mấu chốt là, bọn họ không dám.

Người càng đứng ở trên cao thì càng nhát gan. Cho dù là Thần Tướng cũng vậy, nơi đó là địa bàn của Quỷ Tiên, bọn họ sợ chết chứ sao!

“Có lẽ. . . . . . . Là viễn cổ chi hồn, tóm lại ngươi bảo người bên dưới để ý nhiều hơn một chút, ta và ngươi đến Minh giới một chuyến.” Chuyện này dù sao cũng liên quan đến Thiên Đạo La, đối với Lâu La mà nói, đụng phải người mà Thiên Đạo La không đoán được quá khứ, hiển nhiên là một loại sỉ nhục, hắn phải đi tìm hiểu rõ ràng mới được.
Cũng không biết đã qua bao lâu, bọn họ đã là phu thê “được chứng nhận”, hơn nữa còn là một đôi phu thê ngay cả động phòng cũng chưa làm. . . . . . . .

Nhớ tới cảnh tượng hôm đó, trong lòng Tề Hoan nhói đau một cái, nhưng cảm giác này biến mất rất nhanh. Đúng, đều đã qua rồi, hết thảy mọi chuyện đều đã qua. Nàng sẽ không để chuyện như thế xảy ra lần nữa, huống chi, nam nhân này giờ đã là tướng công của nàng rồi!

“Phu nhân, ăn cơm. . . . . . . .” Mặc Dạ bưng món ăn Tề Hoan thích nhất đứng ngoài cửa sổ, đáng thương nhìn nàng, xong, mình bị bỏ qua triệt để rồi!

Nghe giọng nói này tương đối xuôi tai, Tề Hoan bất đắc dĩ liếc mắt, nhìn con cá vàng ươm lóng lánh mà Mặc Dạ bưng trên tay, âm thầm nuốt nước miếng.

Cá chép Long Lân, ngày xưa lúc nàng đến Thục Sơn suýt nữa đã khiến cá chép nhà người ta tuyệt chủng, mùi vị thơm ngon đó cho đến nay nàng vẫn ghi nhớ trong lòng, hôm trước Tề Hoan phát hiện, trong đầm nước bên dưới rừng trúc vậy mà cũng nuôi không ít cá chép Long Lân, số lượng so ra còn lớn hơn nhiều so với ở Thục Sơn.

Mặc dù rất tham ăn, nhưng cũng phải ra vẻ một chút.

“Đã nấu xong.” Là người một nhà, Mặc Dạ sớm biết Tề Hoan sao có thể làm khó hắn, đáng tiếc hắn đã coi thường trình độ nhỏ mọn của Tề Hoan.

“Con cá này quá xấu, không ăn!” Dám tính kế nàng, dùng mưu trí khôn ngoan, còn chuẩn bị trước à, không có cửa đâu! Nàng nhất định phải cho hắn biết thế nào là khóc không ra nước mắt, để xem sau này hắn còn dám đắc tội nàng không.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.