Bán Kiếp Tiểu Tiên – Chương 158 Là Mộng Sao? – Botruyen

Bán Kiếp Tiểu Tiên - Chương 158 Là Mộng Sao?

Mặt trời vừa lên cao, ánh nắng rực rỡ chói mắt bao phủ khắp mặt đất, những con chim nhỏ lông cánh diễm lệ bay tới bay lui trong rừng, thỉnh thoảng lại đậu xuống cành cây, tỉa tót những chiếc lông đuôi xinh đẹp của mình. Trên lá cây, một giọt sương mai bị nắng sớm chiếu vào nhìn giống như kim cương bảy màu, thỉnh thoảng lại nhỏ xuống, vẽ nên một đường cong tuyệt đẹp giữa không trung.

Thôn trang nhỏ cách đó không xa đã tràn đầy sức sống, khói bếp lượn lờ xung quanh, từng nhà bắt đầu chuẩn bị làm điểm tâm.

Đây là một buổi sáng sớm rất yên bình, bên ngoài khí trời mới mẻ ánh nắng chói chang, truyền đến mùi cháo thơm nồng, nhưng Tề Hoan vừa mới tỉnh dậy trên giường lại không nghĩ như vậy, nàng choáng váng rồi.

Đây là đâu? Nàng nhớ rõ mình đã chết, không đúng, là thân hóa lục đạo rồi, sau đó thì sao? Sau đó nàng vẫn còn sống? Hay là nàng lại xuyên không?

Vén chiếc chăn thật mỏng nhảy xuống giường, Tề Hoan cúi đầu nhìn quần áo trên người mình, áo vải thô màu xanh đậm, quần cộc màu xám tro, loại quần này là dành cho đứa nhỏ bảy tám tuổi a?

Đánh giá căn phòng lợp bằng cỏ mình đang nằm một chút, lại ngẩng đầu nhìn xuyên qua nóc nhà thưa thớt cỏ khô vẫn thấy được bầu trời bao la xanh thẳm, vách tường bốn bề xung quanh đều do bùn đất chát thành, nếu như có gió mạnh, không biết chừng còn có thể bị sập.

Nếu như nàng không nằm mơ thì….. véo mặt mình một cái. Ahhhhh, đau quá! Xem ra mình thật sự còn sống. Mặc dù cảm thấy có chút khó tin, nhưng mà. . . . . . . Vạch áo ra, nhìn thấy trên ngực có một dấu răng thật đậm, nàng không phải đang mơ!

“Tiểu Hoan, đã dậy chưa, Tần trưởng lão tới rồi, ngươi dậy nhanh chút a!” Tề Hoan còn chưa kịp phản ứng sau một đống sự việc xảy ra, thì đã nghe một tiếng quát tháo vang lên bên ngoài cửa.

Đẩy cửa phòng, Tề Hoan nhẹ nhàng đi ra ngoài, nhìn thấy một bác gái đầu quấn khăn vải, khuôn mặt nâu đen đầy nếp nhăn đang đứng trong sân, tay chống hông đứng thẳng lưng hô to.

Trông thấy Tề Hoan đi ra, vị bác gái kia vội vàng đi tới tóm lấy cánh tay gầy yếu của nàng, “Ngươi xem nha đầu nhà ngươi cũng không biết hà cớ gì lại tốt số như vậy. Tần trưởng lão vì sao lại có thể coi trọng ngươi chứ?”

“Tần trưởng lão là ai?”

“Tần trưởng lão chính là Tần trưởng lão a.” Bác gái quái dị trừng mắt nhìn Tề Hoan, “Đừng nói nữa, còn thiếu mỗi mình ngươi thôi, đã ăn sáng chưa?”

“Chưa ăn. . . . . . .”
Tề Hoan gật đầu, nhìn về phía xa xa, cũng không biết nơi này là môn phái nào, trên ngọn núi phía xa mây mù lượn lờ, nàng căn bản không nhìn rõ phong cảnh bên kia.

Có điều môn phái này coi như cũng hào phóng, không để ột đống người chen chúc cùng một phòng, trên thực tế Tề Hoan đã chuẩn bị tâm lý thật tốt rồi nhưng không biết có phải do câu nói lập lờ nước đôi vừa nãy của mình có tác dụng hay không, mà nam tử kia sau khi thu xếp cho đám trẻ đi cùng Tề Hoan, liền tìm riêng một tiểu viện an tĩnh cho Tề Hoan ở.

Phòng nhỏ này mặc dù giống như đã rất lâu không có người dùng nhưng bên trong cũng có người quét dọn định kỳ nên không có nhiều bụi bẩn. Tề Hoan vốn không để ý chuyện này, vừa thấy có giường liền không nói hai lời đi ngủ.

Nàng dọc đường đi vẫn rất mơ mơ hồ hồ, căn bản không biết mình vì sao lại xuất hiện ở đây, vì sao lại bị Tần lão đầu kia coi trọng dẫn đến môn phái tu tiên này, có lẽ mình vẫn đang nằm mơ, chờ tỉnh mộng là tốt rồi?

Hôm nay trời vừa sáng đã bị người ta gọi dậy, lại phải leo rất nhiều bậc thang, Tề Hoan cũng mệt mỏi không còn sức nữa rồi, rất nhanh liền chìm vào trong mộng. Không đợi nàng ngủ được bao lâu đã nghe thấy tiếng gõ cửa dồn dập vang lên, sau đó lại phát hiện tiếng gõ cửa càng lúc càng mất kiên nhẫn, nàng rốt cục bị đánh thức hoàn toàn, chân trần nhảy xuống giường mở cửa, nhìn thấy một cô bé mặc đạo bào màu xám, đầu búi tóc đang cầm một bộ quần áo dính đầy bụi đứng đó.

“Có chuyện gì?” Đang ngủ mà bị đánh thức, giọng Tề Hoan cũng không phải lớn bình thường, may mắn nàng không quen thuộc nơi này, cũng biết là không thể tùy tiện nổi giận.

“Đây là y phục của ngươi, Tần trưởng lão bảo rửa mặt xong thì mặc vào, một lát nữa tham gia đại hội tuyển chọn.”

“Nhanh như vậy. . . . . . .” Nàng còn chưa ngủ đủ đã phải tham gia cái đại hội tuyển chọn gì đó, cũng không biết ở cái đại hội kia thì phải làm gì. Nghĩ đến mình là một lão thái bà hơn ngàn tuổi. . . . . . . Được rồi, nàng còn rất trẻ, ít nhất là tâm lý vẫn còn rất trẻ, nhưng đứng giữa một đám trẻ con năm sáu tuổi, nàng vẫn cảm thấy không được tự nhiên.

Đi một bước thì tính một bước vậy, mặc dù đã từng chết một lần, nhưng điều này cũng không có nghĩa là Tề Hoan có đủ dũng khí để chết lần thứ hai.

Hơn nữa nàng vô cùng muốn biết, nơi này có còn là Nhân Gian trước đây không? Những chuyện nàng làm lúc trước, thật sự đã từng xảy ra hay chỉ là một giấc mộng đây?

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.