Bán Kiếp Tiểu Tiên – Chương 157 Là Kết Thúc Hay Bắt Đầu – Botruyen

Bán Kiếp Tiểu Tiên - Chương 157 Là Kết Thúc Hay Bắt Đầu

Ta quả thật không hiểu.” Thanh Long thở dài, sự thương xót trong đáy mắt không biết là dành cho chúng sinh hay dành cho Tề Hoan.

Những thần thú mới ra đời, lại không phải mang đến sự ổn định cho Tiên giới, Tề Hoan hôm nay đã không còn ai có thể ngăn cản được, không biết vì sao, chỉ cần nhìn qua vẻ mặt không chút vui buồn nào của nàng, trong lòng đám Tiên tôn còn sống kia dâng lên cảm giác bất lực thật lớn.

Ai cũng không ngờ tới, kết cục lại thành như vậy.

“Lục đạo, đều nói trời xanh thương người, nhưng có ai đã từng thương ta. Trời cao như vậy, Lục đạo như vậy, không bằng hủy đi.” Tề Hoan buông hai tay, nhảy từ trên người Tiểu Ngân xuống, nhưng không rơi xuống đất, mà lại trôi nổi lơ lửng một cách khó hiểu giữa không trung.

Thân thể nàng từ từ nhạt dần, giống như khi Bạch Hổ và Huyền Vũ tự vẫn. Nhưng khác với bọn họ, bên trong thân thể Tề Hoan vẫn còn vài thứ, đó là trật tự mới của lục đạo.

Mặc dù còn chưa đầy đủ, nhưng lại thực sự là trật tự của lục đạo, bao gồm thiên địa nhân yêu ma quỷ. Tháp Lôi Thần đã ở trong đó, bốn con Thần thú vừa ra đời dường như chịu lời kêu gọi quay trở về, thân thể từ từ thu nhỏ lại, xông vào người Tề Hoan, chia làm bốn góc vây quanh tháp Lôi Thần.

“Dùng thân táng đạo!” Lôi Thần kinh hãi, không tự chủ được thốt lên. Tề Hoan không phải muốn phá hủy thiên địa, nàng là muốn thay đổi lục đạo. “Đứa nhỏ này, cho dù thiên địa có thay đổi thì thế nào, lòng người vĩnh viễn cũng sẽ không thay đổi.” Đoạn Tuế nhìn bóng hình xinh đẹp đang dần mờ nhạt giữa không trung, trong mắt từ từ ngưng tụ hơi nước.

Thật ra, ngay từ đầu Thanh Long đã biết Tề Hoan định làm gì, chẳng qua hắn không có cách nào ngăn cản.

Lục đạo trong cơ thể Tề Hoan lớn đến vô hạn, hình bóng nàng đã dần dần biến mất, không ai có thể ngăn cản hành động tự sát của nàng.

Đột nhiên, thiên địa bắt đầu chấn động dữ dội, giống như sắp bị hủy diệt. Rung động, nhưng đó không phải là do Tề Hoan làm, thân hình nàng mặc dù đang tiêu tán, nhưng thần thức vẫn còn, trước khi lục đạo hoàn toàn thay đổi, nguyên thần của nàng sẽ chưa biến mất.

. . . . . . . . Ầm, ầm, ầm! Tiếng nổ mạnh dữ dội không hề dừng lại, thậm chí càng ngày càng kinh khủng hơn.

Lúc này, không riêng gì Tiên giới, lục đạo cũng phát sinh biến đổi lớn. Tề Hoan đã nghĩ chuyện này quá đơn giản, ngay cả Thanh Long cũng không ngờ, tháp Lôi Thần và bốn Thần thú đồng thời biến mất lại có thể tạo nên cục diện khủng bố như vậy.
Hắn tới rồi, đáng tiếc, đã chậm. Nếu như không phải lục đạo rung chuyển, chỉ sợ đến nay hắn vẫn chưa thể tỉnh lại, không ngờ vừa mới tỉnh lại, thứ duy nhất có thể cảm nhận được lại là hơi thở đang dần tiêu tán của Tề Hoan.

Sương mù màu xám trên người Mặc Dạ vẫn không tản đi mà bao vây xung quanh người hắn, khi hắn nhích tới gần tháp Lôi Thần, một luồng lôi điện kinh khủng từ bên trong xông ra. Nhưng lần này, luồng lôi điện còn chưa vọt tới mặt hắn đã bị đám sương mù đẩy ngược trở lại.

Đi vào trong tháp, cảm nhận được lực lôi điện tùy thời đều có thể bộc phát khiến người ta kinh sợ, trên mặt Mặc Dạ nở nụ cười thản nhiên, nhưng nụ cười kia thật làm cho người ta tan nát cõi lòng.

“Tề Hoan, ta đã tới rồi.” Giọng nói trong trẻo lạnh lùng quanh quẩn trong tháp Lôi Thần, nhưng không có ai trả lời. Ngẩng đầu nhìn đỉnh tháp, bởi vì hắn đột nhiên xông vào mà các loại lôi điện đủ màu xoắn xuýt cùng một chỗ, Mặc Dạ giống như đang nhìn thấy vẻ mặt cười đến giảo hoạt của nàng kia, nhân lúc hắn ngủ say thành công dùng lôi điện đánh thức hắn, bộ dạng vui vẻ.

“Chúng ta sẽ không chia lìa. Ta sẽ không để nàng rời đi đâu.” Sương mù màu xám từ chân Mặc Dạ bắt đầu tràn ra. Mặc dù Tề Hoan dùng thân táng đạo, nhưng thần thức của nàng vẫn lưu lại trong tháp Lôi Thần, chẳng qua nếu muốn thu thập đủ thần niệm ở đây, cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Không sao, Tề Hoan có thể đợi hắn một trăm năm, hắn có thể đợi nàng một ngàn năm, một vạn năm, thậm chí lâu hơn nữa, chỉ cần có thể gặp lại khuôn mặt tươi cười của nàng.

Bốn thần thú đã trở về vị trí cũ, mặc dù lục đạo thiên bi nổ tung, nhưng lục đạo cuối cùng đã hoàn toàn vững chắc, lục đạo, trong lúc vô tình đã sinh ra rung chuyển long trời lở đất.

Người phàm mặc dù yếu ớt nhất, nhưng Nhân Gian lại khôi phục nhanh nhất, loại người sinh sôi nảy nở, vĩnh viễn không ngừng. Vài ngàn năm, mấy chục vạn năm trôi qua, lục đạo từng bị hủy diệt, rốt cục lại khôi phục sự phồn vinh như cũ.

Giấc mộng đã từng có trong lòng ta và nàng, có thể tiếp diễn không . . . . . . . . . .

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.