Bán Kiếp Tiểu Tiên – Chương 155 Cái Giá Lớn Không Ai Gánh Nổi – Botruyen

Bán Kiếp Tiểu Tiên - Chương 155 Cái Giá Lớn Không Ai Gánh Nổi

Giữa ban ngày ban mặt, dùng sét đánh con trai của Minh Hỏa Tiên Tôn, rồi còn dám quang minh chính đại đi ra khỏi điện Minh Hỏa, chỉ sợ ngoài Tề Hoan ra chưa từng có ai khác. Có lẽ đã nhận được mệnh lệnh, nên cho dù lúc đám thủ vệ kia nghe tiếng chạy đến trông thấy bóng lưng Tề Hoan rời đi, lại trông thấy Thiếu chủ nhà mình nằm trên mặt đất sống chết không rõ thì không tỏ vẻ gì, chỉ rối rít lui trở về.

Sau khi rời khỏi điện Minh Hỏa, Tề Hoan không trực tiếp đi tìm Đoạn Tuế, mà đi dạo lung tung trong thành Minh Hỏa.

Nàng còn nhớ, thời điểm vừa đặt chân thành Minh Hỏa, nàng đã ôm biết bao nhiêu mơ ước tốt đẹp về Tiên Giới, nhưng hiện tại tất cả đều thay đổi. Khi đó, trong mắt nàng Tiên Giới là nơi tốt đẹp, song bây giờ lại thật đáng khinh.

“Hoan Tử?” Đang đứng trên đường cái ngẩn người, đột nhiên Tề Hoan nghe thấy sau lưng có người gọi mình.

“Sư phụ.” Là giọng của Hư Không Tử, nàng tuyệt đối không nhận lầm. Nhưng đến khi quay đầu, Tề Hoan lại phát hiện tay áo sư phụ trống rỗng, cánh tay của ông đã không còn. . . . . .

“Sư phụ, sao người lại biến thành bộ dạng như vậy?” Tề Hoan kinh sợ chạy tới, cầm lấy ống tay áo trống rỗng của Hư Không Tử, đáy mắt ẩm ướt.

“Không sao, không sao, không cẩn thận bị thương thôi, qua một thời gian ngắn đợi lão tổ tông trở về cánh tay sẽ lập tức mọc trở lại.” Hư Không Tử thấy trên người Tề Hoan xuất hiện lôi quang, nhịn không được thở dài một tiếng.

Đồ đệ bảo bối duy nhất của mình, rốt cục đã trưởng thành rồi.

Mặc dù lời Hư Không Tử nói rất qua loa, nhưng Tề Hoan vẫn nghe ra ý tứ trong đó. Theo lý mà nói, tu vi hiện tại của Hư Không Tử là ngũ trọng thiên, bình thường thân thể bị trọng thương sẽ tự động chữa trị, cánh tay sau khi bị mất sẽ tái sinh trong vòng một canh giờ, ngoại trừ quá trình có chút thống khổ ra, thì không hề có bất kỳ khó khăn gì.

Vì sao còn phải đợi lão tổ tông trở về, trừ phi, tu vi của kẻ phế cánh tay ông đã đạt cấp bậc Tiên Tôn.

“Là ai làm?” Tề Hoan nắm chặt nắm đấm, nàng cho rằng phái Thanh Vân ở đây sẽ không có ai đến gây sự. Nhưng hiện tại xem ra không phải như vậy.

Sư phụ mình trước kia chưa bao giờ phải chịu bất kỳ uất ức gì, rốt cuộc trong một trăm năm qua đã xảy ra chuyện gì, lại có thể khiến Hư Không Tử chấp nhận nén giận?

” Hoan Tử, cho qua đi.” Hư Không Tử lắc đầu, nhất định không chịu nói.

“Sư phự, con. . . . . .”

“Hoan Tử, làm sao con lại tới đây!” Tề Hoan còn chưa nói xong, đột nhiên nghe thấy giọng nói như sấm sét từ không trung truyền đến, Đoạn Tuế Tiên Tôn ngự kiếm bay vào thành Minh Hỏa.

“Lão tổ tông, con. . . . . .”

“Mau trở về, mau cùng ta trở lại Lôi Thần Điện.” Sắc mặt Đoạn Tuế vô cùng khó coi, bên trên râu tóc xõa xuống trước ngực thậm chí còn có vết máu chưa khô. Sau khi lão hạ xuống mặt đất không nói hai lời định kéo Tề Hoan đi, còn không kịp liếc qua Hư Không Tử.

“Lão tổ tông, xảy ra chuyện gì rồi?” Tề Hoan căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì, Đoạn Tuế thoạt nhìn hình như bị trọng thương.

“Con, nha đầu này sao có thể chạy ra khỏi Lôi Thần Điện! Chẳng lẽ con không biết sau khi con rời khỏi Lôi Thần Điện, tháp tháp Lôi Thần sẽ bị bốn thần thú khống chế sao!”

“Bốn thần thú? Bọn họ không phải ở trong hang mình chờ chết sao?”

“Nha đầu ngốc, con bị gạt rồi, những năm gần đây bọn họ chưa hề rời khỏi Lôi Thần Điện, chẳng qua con không phát hiện ra mà thôi. Bằng không con nghĩ xem vì sao trong một trăm năm qua không có bất kỳ ai đến tìm con gây sự, những Tiên Tôn kia không phải sợ con, kẻ bọn chúng sợ là bốn thần thú.” Đoạn Tuế thở dài một hơi.
Huyền Vũ tỏ thái độ khiến Chu Tước nhẹ nhàng thở ra, “Ta đáp ứng ngươi rồi, nhưng phải chờ các ngươi bái đường xong mới có thể mang thứ đó cho ngươi.”

Lời Chu Tước nói khiến Tề Hoan không chút khách khí bật cười, “Chu Tước đại nhân, có cần sau khi chúng ta động phòng xong rồi ngươi đem đồ cho ta hay không, ngươi không tin ta, ngươi cảm thấy ta tin được ngươi sao.”

Lời nói của Tề Hoan khiến bầu không khí trong đại điện trở nên ngưng trọng một lần nữa, cũng may Chu Tước không thay đổi sắc mặt, ngoại trừ Bạch Hổ không chút khách khí cười thành tiếng khiến sắc mặt mụ ta hơi khó coi ra, thì vẻ mặt mụ vẫn bình thường như cũ. Trong Tiên Giới, e rằng ngoại trừ Tề Hoan, không có người nào dám nói những lời như vậy với Chu Tước. Cho dù Thiên Vũ Tiên Tôn vẫn luôn muốn mạng của Tề Hoan cũng không nhịn được thở dài một tiếng, Trường giang sóng sau đè sóng trước ah.

Năm đó chính hắn trông thấy Chu Tước đã mềm nhũn chân, nào dám bất kính như thế.

“Được rồi, trước lúc các ngươi bái đường ta sẽ mang thứ đó cho ngươi.”

“Một lời đã định.” Tề Hoan vẫn thản nhiên như cũ, giống như đang giao bán đồ vật bình thường, chứ không phải đem mình bán đi. Minh Hỏa vẫn đứng ở cửa đại điện, nụ cười đọng trên gương mặt dần dần biến mất. Đây chính là kết quả mà hắn muốn sao? Tại sao rõ ràng tất cả đều đã kết thúc, nhưng hắn vẫn không cảm thấy một chút vui mừng nào.

Khuôn mặt tươi cười có thể khiến ánh mắt trời ảm đạm kia đã không còn rồi, cô bé từng lôi kéo tay mình nói muốn ăn kẹo đường, không cho liền ngồi xổm trên mặt đất giả vờ khóc đã không còn, cô bé trong tháng chạp trời đông giá rét, rõ ràng đau bụng muốn chết, lại hết lần này tới lần khác muốn ăn kem đã không còn nữa.

Minh Hỏa đột nhiên nhớ tới, sau khi trở về từ nhân gian, Tề Hoan đã thay đổi, nụ cười của nàng đã không thể mang cho hắn cảm giác vui sướng, chỉ khiến hắn càng ngày càng thống khổ, giống như sa vào vũng bùn, không có cách nào tự kiềm chế.

Minh Hỏa không nói cho bất kỳ ai biết, hắn thường xuyên gặp ác mộng, trong mộng, Tề Hoan không ngừng thổ huyết, nàng nhìn nam nhân khác, trên mặt không rõ vì sao mỉm cười.

Hắn muốn, chính là cái này sao?

Tề Hoan quay đầu lại nhìn Minh Hỏa một cái, khuôn mặt có chút ngẩn ngơ, cho hắn một nụ cười sáng lạn hiếm có, “Trước khi gả, ta muốn ở tại Thiên Tuế cung.”

“Có thể.” Chu Tước cũng không sợ Tề Hoan chạy, mặc dù không thể nói Tiên Giới đều nằm trong sự khống chế của mụ ta, nhưng muốn chạy thoát trong tầm mắt mụ, thì nhất định không có khả năng.

Tề Hoan đi theo Đoạn Tuế trở về Thiên Tuế cung, vừa tiến vào đã nhìn thấy tất cả trưởng bối trong sư môn ra đón, mọi người đều mang vẻ mặt như đưa đám.

Tề Hoan nhìn Hư Không Tử, cánh tay ông đã mọc trở lại, hoàn hảo không tổn hao gì. “Sư phụ, người có khỏe không.”

“Tốt, rất tốt. . . . . . Hoan Tử, làm khó con rồi.” Mặc dù có một số việc được lệnh giữ bí mật, nhưng trên đời này làm gì có tường không lọt gió, Hư Không Tử không ngờ tới, có một ngày, Tề Hoan sẽ vì phái Thanh Vân mà bị người ta uy hiếp. Chung quy, vẫn là do thực lực của phái Thanh Vân bọn họ không đủ.

“Không sao đâu sư phụ, tất cả mọi chuyện đều đã qua.” Tề Hoan an ủi.

“Hoan Tử, nếu con không muốn gả, cho dù phải liều cái mạng già này của lão tổ tông cũng sẽ mang con rời đi.” Ra khỏi Minh Hỏa điện, Đoạn Tuế rốt cục mở miệng nói chuyện.

“. . . . . . Không, con phải gả.” Nàng muốn cho Minh Hỏa biết, lấy nàng thì phải trả giá thật nhiều. Mà cái giá này, tất cả mọi người gánh không nổi đâu.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.