Bán Kiếp Tiểu Tiên – Chương 154 Con Rắn Ngu Xuẩn, Ngươi Còn Sống Không? – Botruyen

Bán Kiếp Tiểu Tiên - Chương 154 Con Rắn Ngu Xuẩn, Ngươi Còn Sống Không?

Sau khi Ám Minh Tiên Tôn thệ ước với Tề Hoan, lại tỉ mỉ giải thích một lượt về cái gọi là thú trấn mạch cho nàng, mặc dù tu vi của Tiểu Ngân không tính là quá cao, nhưng không gian phát triển quả thực rất lớn, cũng không biết là sợ Tiểu Ngân tiếp tục phát triển, hay còn có nguyên nhân khác, mà Minh Hỏa lại phong ấn Tiểu Ngân trong hỏa mạch.

Vào hỏa mạch khoảng năm mươi năm, trong cơ thể Tiểu Ngân sẽ tràn ngập nguyên tố hệ hỏa, nếu không thể dung hợp thì nó sẽ phải chết, nhưng dựa theo phân tích Ám Minh, Tiểu Ngân còn sống, hơn nữa thân thể đã dung hợp được nguyên tố hệ hỏa, cho nên nó đã chính thức trở thành thú trấn mạch.

Muốn thú trấn mạch đi ra khỏi hỏa mạch, biện pháp duy nhất là hủy hỏa mạch. Không thể không nói, Ám Minh cũng là một nhân tài, người ta đều vụng trộm ngáng chân, hắn lại nói rõ cho Tề Hoan một cái hố lửa để nàng mở to mắt nhảy xuống.

Hủy hỏa mạch, Chu Tước sẽ bỏ qua cho nàng sao?

Nhưng Ám Minh vậy mà lại lập tử thệ, nói rằng nếu có phương pháp thứ hai cứu được Tiểu Ngân ra, hắn xin lấy tính mệnh chống đỡ, lời thề của thần tiên không phải chuyện đùa, Tề Hoan không thể không tin.

Sau khi Ám Minh rời đi, Tề Hoan một mình đứng trong đại điện ngây ngốc một lúc, rồi quay người đi về phía tẩm cung. Thậm chí ngay cả phương pháp hủy hỏa mạch Ám Minh cũng đã nói cho nàng biết, đồ vật cần dùng cũng đã đưa cho nàng rồi, trong đó không ít vật chỉ có ở Thiên Ma giới, xem ra vì để Tề Hoan nhảy xuống cái hố này, hắn đã phải động não không ít.

Nhưng dù đó là núi đao biển lửa, nàng cũng phải đi một chuyến.

Trước khi đến thành Minh Hỏa Tề Hoan cũng không có thông báo với bất kì ai, nhưng lúc vừa tới cửa thành, nàng đã trông thấy Minh Hỏa đứng ở đó chờ từ lúc nào.

Thấy Tề Hoan từng bước đi về phía mình, trên mặt Minh Hỏa hiện lên nụ cười, ai có thể địch nổi thời gian, cho dù trong lòng nàng yêu Mặc Dạ, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày quên lãng. Lúc trước nàng thề không tới thành Minh Hỏa, bây giờ không phải đã đến sao. Hắn có rất nhiều thời gian để chờ đợi.

“Hoan nghênh.” Nhìn Tề Hoan đi đến trước mặt mình, Minh Hỏa nắm lấy tay phải của nàng, cúi đầu nhẹ nhàng in một nụ hôn lên.

“Dẫn ta đi gặp Tiểu Ngân.” Tề Hoan không chút khách sáo, giọng nói cực kì lạnh nhạt, nhưng cũng không ảnh hưởng đến tâm tình tốt của Minh Hỏa.

Minh Hỏa mỉm cười, nắm tay Tề Hoan không buông ra. Tề Hoan cũng không hất văng hắn, có đôi khi để đạt được mục đích, hi sinh vẫn phải có, cùng lắm thì trở về rửa tay thêm vài lần.

Ám Minh nói không sai, Minh Hỏa không dẫn Tề Hoan vào thành, mà đi ra bên ngoài, đi về phía bình nguyên hoang hỏa, lúc này bình nguyên hoang hỏa là một vùng xanh biếc, không thấy chút ánh lửa nào.
“Minh Viêm.” Minh Hỏa trông thấy vẻ mặt phẫn hận của nhi tử nhìn Tề Hoan, sắc mặt có chút âm trầm.

“Phụ thân, Thủy Linh Tiên Tôn và Thiên Vũ Tiên Tôn đợi người đã lâu rồi.” Minh Viêm vội vàng gục đầu xuống.

“Ừ, ta lập tức đi qua, ngươi mang theo Tiểu Hoan đi chung quanh một chút.” Minh Hỏa khẽ gật đầu, sau đó cầm bàn tay nhỏ bé của nàng nói, “Nếu không thích đi cùng Viêm Nhi, nàng có thể đổi ai đó mà nàng thích.”

“Không cần, ai ai trong điện Minh Hỏa đều làm cho người ta chán ghét.” Tề Hoan hừ một tiếng, thuận tiện rút tay ra. Nếu không phải chặt tay rồi mọc lại sẽ rất đau, thì nàng tuyệt đối sẽ không chùn bước rồi. Lời của Tề Hoan chỉ khiến Minh Hỏa cười cười, hoàn toàn không hề chọc giận hắn.

Cho đến khi Minh Hỏa rời đi, Minh Viêm mới ngẩng đầu lên, trong không hề che dấu hận ý với Tề Hoan, nếu không phải e ngại thân phận của Tề Hoan, chỉ sợ lúc này đã sớm xông lên liều mạng với nàng rồi.

Tề Hoan cười lạnh quét mắt nhìn hắn một cái, ngữ điệu lạnh lùng, “Đừng nhìn ta như vậy, nếu ánh mắt có thể giết người, thì cha ngươi đã sớm bị ta giết chết không biết bao nhiêu lần rồi.”

“Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.” Minh Viêm lạnh lẽo nói.

“Thật không, ngươi cảm thấy ta sẽ bỏ qua cho đám người trong điện Minh Hỏa sao!” Những gì muốn làm, Tề Hoan vẫn luôn rõ ràng. Cho tới bây giờ nàng cũng chưa từng ngờ được, bản thân mình vậy mà sẽ có lúc sống vì mục tiêu như vậy.

“Ta sẽ khiến ngươi chết không được tử tế.” Minh Viêm nghiến răng nghiến lợi.

Tề Hoan dừng bước, nhìn Minh Viêm lộ ra nụ cười sáng lạn, “Ta có thể cho rằng ngươi đang có ý đồ mưu hại ta không?” Hai luồng sấm sét to như thùng nước thô nhám đột nhiên đánh xuống điện Minh Hỏa. Tề Hoan chắp tay sau lưng huýt sáo đi ra ngoài điện, nàng đánh không lại Minh Hỏa, cho nên không thể làm gì khác hơn là dùng tạm Minh Viêm để trút giận, chỉ có thể nói do hắn xui xẻo mà thôi.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.