Bán Kiếp Tiểu Tiên – Chương 142 Hắn là con của Linh Vân Tử – Botruyen

Bán Kiếp Tiểu Tiên - Chương 142 Hắn là con của Linh Vân Tử

Đạo sĩ kia ngoại trừ y phục trên người có thể khiến người ta nhìn ra được màu xanh, thì những thứ khác đều đen đến mức không thể đen hơn, ngay cả Tề Hoan vẫn một mực chen vào cũng không nhịn nổi nữa, nhíu mày lui ra.

Không đầy một lát, mọi người chen chúc trước gian hàng đều lui ra phía sau, tạo thành nửa vòng tròn nhỏ hẹp, chỉ còn lại tên đạo sĩ đầu tóc rối xù kia vẫn đứng trước gian hàng.

“Ông chủ, bán cho ta mười cái bánh.” Đạo sĩ lục lọi hồi lâu, rốt cục lấy ra được một khối bạc vụn.

Mặc dù ông chủ rất bất mãn việc hắn đem khách nhân dọa chạy, nhưng khách mua vẫn phải bán, đành lấy xẻng xúc ra mười cái bánh nóng hổi thơm ngào ngạt, dùng giấy dầu gói kỹ, đưa cho vị đạo sĩ kia.

Đạo sĩ nhận bánh, cũng không quản nó nóng bỏng miệng, mở giấy dầu ra hung hăng cắn một ngụm, nhai nhai vài cái, liền nuốt xuống.

Nhìn thấy hắn đã lui qua một bên, những người muốn mua bánh lại đẩy nhau đi tới, động tác Tề Hoan chậm một chút, thoáng cái đã phát hiện ông chủ bị vòng người vây lại, ngay cả cái đầu cũng không nhìn thấy được.

Thôi, dù sao mình cũng không đói lắm, đợi đã người ta giải tán rồi mua sau. Trách thì trách mình không có ‘khí thế’ như vị đạo sĩ kia, xem người ta kia, mua đồ cũng mua đến nhanh gọn.

Nghĩ tới đây, Tề Hoan không nhịn được liếc sang, lúc đầu còn không thấy có gì không ổn, nhưng càng nhìn càng cảm thấy đạo sĩ kia quen mặt. Giữa mái tóc khô héo rối bời lộ ra một gương mặt trắng nõn, Tề Hoan có thể khẳng định mình không quen hắn, nhưng lại cảm giác gương mặt này đã gặp qua ở đâu rồi.

“Làm sao vậy?” Mặc Dạ nhìn theo ánh mắt của Tề Hoan thấy tên đạo sĩ đang cầm bánh gặm, miệng đầy dầu mỡ, không hiểu cất tiếng hỏi.

“Ngươi không cảm thấy hắn quen mặt sao?”

“Ừ. . . . . . Cũng hơi hơi. . . . . . thật giống vị sư điệt kia.”

“. . . . . . Sư điệt? Ngươi nói Linh Vân Tử?” Nghe Mặc Dạ nói, Tề Hoan càng cảm thấy đạo sĩ kia rất giống Linh Vân Tử, nhưng biểu cảm trên mặt hắn phong phú hơn nhiều, dáng vẻ của Linh Vân Tử, lúc nào cũng là mặt gỗ.

Nhìn vị đạo sĩ kia ăn xong mười cái bánh, phát hiện hắn thế nhưng còn chưa thỏa mãn nhìn sang quán mì vằn thắn bên cạnh, Tề Hoan cảm thấy tiểu đạo sĩ này đời trước nhất định là quỷ chết đói đầu thai.

“Có muốn đi hỏi một chút hay không?” Mặc Dạ còn chưa nói hết, liền phát hiện Tề Hoan đã chạy đến bên cạnh tiểu đạo sĩ kia rồi.

Điều chỉnh lại hô hấp chọc chọc bả vai tiểu đạo sĩ, “Đạo trưởng, ngươi là người của phái Thanh Vân sao?” Tề Hoan hỏi lời này thật đúng là đủ thẳng thắn, nàng trăm phần trăm khẳng định, nếu như tiểu tử này là người của phái Thanh Vân, hắn nhất định sẽ phủ nhận.

Tại sao ư? Chẳng lẽ ngươi không biết người phái Thanh Vân đều sợ chết sao, hắn chắc chắn sẽ nói mình là người Thục Sơn hoặc Côn Luân, cái này gọi là vu oan giá họa!

“Ta là người Thục Sơn.” Đạo sĩ kia không hề nghĩ ngợi đáp nói.

Nhìn xem, quá chuẩn. Tề Hoan càng lúc càng cảm thấy, thật ra nàng cũng có thể mở quầy xem bói cho người ta vân vân, nếu làm ăn tốt biết đâu mấy năm sau mình sẽ có thể trở thành phú hào một cõi rồi.
“Sư thúc bị Tiên giới đuổi xuống rồi à?” Đây chính là điển hình của miệng chó không mọc được ngà voi, câu nói thứ hai đã bắt đầu nguyền rủa nàng. Tề Hoan nhớ lại, mình lúc trước đâu có thiếu tiền hắn không trả a!

Dĩ nhiên, Tề Hoan tuyệt đối sẽ không nhớ được, lúc trước vào ngày tiểu hồ ly độ kiếp, thời điểm lôi kiếp đánh xuống đã phá hủy một vườn thảo dược trồng suốt hơn năm trăm năm của Linh Vân Tử, cả một vườn. . . . . .

“Sư thúc của ngươi anh minh thần võ, bọn họ đuổi theo van xin ta ở lại Tiên giới ta còn khinh thường đó.”

“À, vậy là thật sự bị đuổi xuống rồi.” Nghe xong lời Tề Hoan nói, Linh Vân Tử cho ra kết luận. Đừng trách hắn nghĩ như vậy, nếu đổi thành người khác, chuyện này không thể nào xảy ra, nhưng nếu là Tề Hoan nha, cái này rất có khả năng. Cho dù nàng cảm thấy tu tiên nhàm chán, chuyển sang tu ma rồi, thì Linh Vân Tử cũng cảm thấy rất bình thường.

” Tiểu tử này là gì của ngươi?” Được rồi, không nên chuốc bực tức ình, Linh Vân Tử căn bản chính là loại người đao thương bất nhập, nghĩ vậy Tề Hoan dứt khoát nói sang chuyện khác.

“Con ta.”

“Con. . . . . . con trai ngươi?” Tề Hoan móc móc lỗ tai, nàng không nghe lầm chứ! Cho dù hai người bọn họ lớn lên giống nhau, nhưng mà, Linh Vân Tử có nhi tử sao? Năm đó hắn không phải thích Lưu Nhiễm sao, nhưng Lưu Nhiễm lại thề không bước ra khỏi Yêu tộc nửa bước. Dựa theo tính cách của Linh Vân Tử, hắn đã thích ai thì tuyệt đối sẽ không lui bước nửa đường, kiểu người dù đụng phải tường cũng tuyệt đối không từ bỏ ý định nha.

“Phái Thanh Vân bây giờ cách địa bàn Yêu tộc có vài bước, đoạn thời gian trước ta đã thành thân rồi.” Linh Vân Tử bình tĩnh nhìn Tề Hoan bị hóa đá rồi giải thích.

Thật đúng là chỉ một đoan thời gian thôi, mà nhi tử hắn đã biết nói nàng dẹt, lừa quỷ à!

“Ta thật đồng tình Lưu Nhiễm.”

“Lưu Nhiễm nghe được sẽ rất cảm động.” Cũng không biết có phải người ta nghe không hiểu nàng đang châm chọc, hay là đã luyện đến cảnh giới tối cao rồi, dù sao Tề Hoan cũng không hề thấy thoải mái.

“Trở về thôi, chưởng môn sư huynh đang chờ sư thúc đó.”

“Không được, đồ đệ của ta còn đang ở trong thành.” Tề Hoan cứng rắn nói, đột nhiên nhớ tới Kiều Xảo.

“Đồ đệ?” Lúc này Linh Vân Tử vẻ mặt kinh ngạc, người nào lại có thể chịu được vị sư phụ như Tề Hoan vậy, nàng thế không phải là dạy hư đồ đệ sao? Hay là muốn đem đồ đệ ném tới đây ọi người nuôi hộ.

Càng nghĩ Linh Vân Tử càng cảm thấy cả người rét run, năm đó hắn thay tổ sư bá dạy Tề Hoan, thiếu chút nữa bóp méo luôn quan niệm cuộc sống của chính mình, nếu đồ đệ Tề Hoan cũng giống như nàng, thì đoán chừng nửa đời sau của hắn sẽ không còn cái gì để theo đuổi nữa rồi.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.