Bán Kiếp Tiểu Tiên – Chương 141 Gạt người là không đúng – Botruyen

Bán Kiếp Tiểu Tiên - Chương 141 Gạt người là không đúng

Tề Hoan ngây ngốc nhìn cái kẻ vốn nên chết kia, nhưng lại mượn thân thể của con mình để sống lại – Mặc Ngự. Nàng không biết nên có cảm tưởng gì.

Chẳng lẽ hắn không cảm thấy chút áy náy nào sao? Đây chính là con trai ruột của mình a.

“Ông tu luyện xảy ra vấn đề?” Mặc Dạ cầm bàn tay nhỏ lạnh như băng của Tề Hoan, khóe miệng nhếch lên.

“Đúng vậy, nếu không ta cần gì đổi lấy thân thể yếu ớt này, nếu không đem thân thể này luyện thành cương thi, thì nó sẽ không dung nạp được linh hồn của ta, thật là thất bại.” Mặc Ngự cúi đầu nhìn hai tay mình một chút, rồi lắc đầu. “Vốn còn có thể sống thêm một thời gian ngắn nữa, nhưng một chưởng kia của con thật ác độc, thế nhưng trực tiếp đánh nát thân thể của ta, khiến ta phải động thủ sớm hơn.”

“Cho nên ông mới định tìm 《 Ma Chi Đạo 》?” Hai cha con nói chuyện tương đối quỷ dị, Tề Hoan nghe mà cháng váng cả đầu.

“Dĩ nhiên không phải vậy, ta không tu luyện được 《 Ma Chi Đạo 》, vì năm đó mẹ con có nói với ta, những gì nàng nói ta đều tin. Ta chỉ muốn biết, phía trên đó rốt cuộc viết cái gì mà thôi.” Giọng Mặc Ngự mang theo sự khẩn cầu.

Đáng tiếc, Mặc Dạ không vì thế mà thay đổi thái độ, vẫn bình tĩnh nhìn y như cũ. “Ta cũng đã nói, chữ đã biến mất.”

“Con có thể nói cho ta biết.” Lời của Mặc Dạ khiến sắc mặt Mặc Ngự trở nên khó nhìn, Mặc Dạ là người duy nhất nhìn thấy 《 Ma Chi Đạo 》, hẳn phải biết phía trên đó ghi cái gì mới đúng. Điều y muốn, chỉ là một câu nói, chỉ một câu nói mà thôi!

“Ta tại sao phải nói với ông?” Mặc Dạ cười lạnh, hỏi ngược lại.

“Con càng ngày càng không nghe lời.”

“Quá khen.” Mặc Dạ nhướng mi, hai cha con đều mỉm cười, Tề Hoan theo bản năng cảm thấy nơi đây vô cùng nguy hiểm, căn bản không đợi Mặc Dạ nhắc nhở, nàng đã trực tiếp tìm nơi hẻo lánh mà núp vào.

Liếc thấy Tề Hoan len lén chạy trốn, Mặc Ngự cũng không cản nàng, chỉ quét mắt nhìn nàng một cái, “Con cảm thấy nữ nhân này chính là người con muốn sao?”

“Có liên quan đến ông sao?” Mặc Dạ thật đúng là không hề khách khí, dù sao tình cảm cha con đã hết, chuyện của hắn không đến phiên Mặc Ngự chỉ trỏ.

“Tất cả mọi người trên Tiên giới hiện đều đang truy tìm nàng, con cảm thấy, khả năng con và nàng ở chung một chỗ nhiều đến bao nhiêu?”
“Rất dễ sạm da.”

Mặc Dạ đứng phía sau Tề Hoan, đóng cửa sổ lại. Hắn là quỷ, dĩ nhiên không thích ánh mặt trời, mặc dù với tu vi của hắn, ánh mặt trời đối với hắn mà nói không sinh ra chút thương tổn nào, nhưng vẫn không thoải mái. Đương nhiên, theo ý nghĩ của Tề Hoan, đây tuyệt đối là do tâm lý, nam nhân này vốn nên làm nấm trồng ở trong góc mới phải.

“Nếu không phơi nắng, trên người ngươi sẽ mọc ra nấm độc đó!” Đem tay Mặc Dạ đẩy ra. Tề Hoan một lần nữa mở cửa sổ.

“Vậy thật đúng lúc, nàng không phải muốn ăn nấm à.”

“Giữ lại ột mình ngươi ăn đi.” Ló đầu nhìn xuống, thấy phố xá đối diện cũng rất náo nhiệt, gian hàng ăn vặt tản ra từng đợt mùi thơm, làm nước miếng của Tề Hoan không ngăn được chảy xuống.

Ngày ngày ăn thịt, thỉnh thoảng cũng phải thay đổi một chút khẩu vị. Hôm nay cô nương nàng tâm tình tốt, ăn thứ khác.

“Ta mời ăn mì vằn thắn?”

“. . . . . . Có thể mời một món khác đắt hơn không?” Một chén mì vằn thắn mấy đồng, còn cần Tề Hoan dùng tới một chữ mời, mặt mũi thật là lớn.

“Vậy ăn bánh chiên nha, so với cái kia đắt hơn.”

Đúng vậy a, mì vằn thắn năm đồng một chén, bánh chiên thì sáu đồng một cái, đúng là đắt hơn, nhưng bi kịch chính là, cho dù chỉ sáu đồng, người mời khách là Tề Hoan, nhưng cuối cùng người trả tiền vẫn là hắn.

Khóe miệng Mặc Dạ giật giật, quyết định tốt nhất không nên tranh luận chuyện trả tiền này với Tề Hoan, nam nhân mà, nuôi gia đình là việc phải làm. Aiz.

Kéo Mặc Dạ vẻ mặt không tình nguyện đi xuống lầu, hai người thẳng hướng đi tới quầy ăn vặt đối diện, Tề Hoan vừa chen đến, đang định mua hai cái bánh chiên nếm thử, thì đột nhiên phát hiện có một đạo sĩ áo xanh cũng chen lấn đi vào.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.