Bán Kiếp Tiểu Tiên – Chương 140 Đã để ông phải thất vọng rồi, phụ thân – Botruyen

Bán Kiếp Tiểu Tiên - Chương 140 Đã để ông phải thất vọng rồi, phụ thân

Chọc phải phiền toái rồi.” Phát hiện cỗ hơi thở vẫn luôn lần theo dấu vết của mình đã bay về hướng Nhân Gian, trong mắt Mặc Dạ hiện lên một tia sắc lạnh.

“Hả, Tiên giới sao?” Tề Hoan vừa nghe Mặc Dạ nói, thần sắc khẽ biến, đừng a, nàng vẫn chưa sống đủ cuộc sống ở Nhân Gian đâu, những người đó chạy tới đây làm gì.

“Không, là ca ca thân yêu của ta.” Thuận tay thu hồi Độ Ách Lăng, hai mắt Mặc Dạ đột nhiên lóe ra ánh sáng đỏ như máu, trực tiếp xuyên qua người Phương Gấm, hai mắt Phương Gấm dại đi, vô lực ngã xuống.

Sau khi Phương Gấm ngã xuống, những người khác trong phòng cũng lần lượt hôn mê bất tỉnh. “Ngươi xóa sạch trí nhớ của bọn họ?” Pháp thuật của Quỷ tiên Tề Hoan không biết rõ lắm, bởi vì trên thực tế Mặc Dạ không mấy khi dùng đến.

Có điều, xem tình trạng của bọn họ, dường như cũng không bị nguy hiểm đến tính mạng.

“Ừ.” Mặc Dạ khẽ nhếch khóe miệng, hắn thật sự đã xóa đi trí nhớ của mấy người này, có điều Phương Gấm kia, đã không thể sống được nữa.

Pháp thuật của Quỷ Tiên âm khí rất nặng, người phàm chịu một lần sẽ bị tổn thương nguyên khí nặng nề, ốm mười ngày nửa tháng đã xem như thể chất tốt rồi, còn Phương Gấm kia, đã bị mất quá nhiều tinh khí, hơn nữa còn phải chịu pháp thuật của hắn, căn bản không thể sống quá hai ngày nữa.

Những lời này, Mặc Dạ không định nói cho Tề Hoan biết, chỉ lấy một mạng của nàng ta, đã xem như nhân từ rồi.

Nếu không phải vì nàng ta, làm sao lại gặp phải nhiều phiền toái như vậy.

Đêm khuya, cửa sổ phòng ngủ khép hờ, ánh trăng vàng nhạt xuyên qua cửa sổ, bên ngoài bóng cây lắc lư, gió thổi làm cho những phiến lá lay động xào xạc, song tất cả đều không làm phiền tới hai người đang ngủ say.

Tề Hoan để trần nửa người, toàn thân vắt qua người Mặc Dạ. Mặc Dạ tay phải ôm lấy nàng, hai con mắt đỏ như máu trong bóng tối phát ra u quang khiến người ta kinh hãi. Hắn không cần ngủ, thật ra thì Tề Hoan cũng không cần, chẳng qua là nàng thích cách sống của phàm nhân mà thôi.

Cách khi trời sáng một lúc, Mặc Dạ không muốn ngủ, cũng không muốn nằm ngẩn người một mình. Cho nên, hắn véo khuôn mặt Tề Hoan, không có phản ứng. Lại véo mũi nhỏ của nàng, Tề Hoan hừ hai tiếng, bất mãn hất hất tay, cũng không biết nàng vô tâm hay cố ý, mà một cái tát này vừa vặn tát bốp vào mặt Mặc Dạ.

. . . . . . . Mặc Dạ thế nhưng tinh thần bất khuất, tuyệt đối không bị ngăn cản bởi một chút chuyện nhỏ này. Hắn dùng một tay nâng cằm Tề Hoan, sau đó cúi đầu cắn lên môi nàng, mới đầu khá ôn nhu, trong lúc Tề Hoan mơ mơ màng màng, nửa tỉnh nửa mê định hôn lại hắn, thì Mặc Dạ bất ngờ cắn trên môi nàng một cái.

Ngao! Tất nhiên tiếng kêu của Tề Hoan so ra nghe hay hơn một chút, nhưng cũng không khác bao nhiêu. Thật ra hắn cắn không đau, nhưng cũng đủ để đánh thức Tề Hoan đang ngủ không biết trời đất gì tỉnh dậy.

“Ngươi làm trò gì thế?” Vốn buồn ngủ lại bị hắn làm ầm ĩ như vậy, ai còn có thể ngủ được a! Tề Hoan bất mãn chọc chọc vào ngực trần của Mặc Dạ.

“Một mình nàng ngủ không cô đơn sao, ta nói chuyện phiếm với nàng.” Một tay Mặc Dạ nhẹ nhàng vuốt ve môi dưới của Tề Hoan vừa bị hắn cắn, trong mắt mang theo ý cười.

“Ngươi đi chết đi. . . . . . .” Mệt mỏi tựa vào vai Mặc Dạ, “Ta thật vất vả mới thấy buồn ngủ a!”
“《 Ma chi đạo 》đâu?” Lời Mặc Dạ nói khiến Tinh Hoàng trầm mặc hồi lâu, lúc sau, hắn mới ngẩng đầu lên, thần sắc có vẻ kỳ quái.

Mặc Dạ nhún nhún vai, “Vĩnh viễn biến mất rồi.”

“Ngươi gạt ta!”

“Ngươi vì sao phải chấp nhất 《 Ma chi đạo 》đó, bản bí tịch kia cũng không thể khiến người ta một bước lên trời, trái lại có thể khiến người ta chết không có chỗ chôn.” Nếu 《 Ma chi đạo 》thật sự lợi hại như vậy, thì lúc luyện xong nó Mặc Dạ đã sớm trở thành Vương của Thiên Ma giới rồi.

“Ta chỉ muốn nhìn một lần, một lần thôi là đủ rồi.” Giọng Tinh Hoàng dường như ẩn chứa vẻ cầu xin, điều này khiến Tề Hoan cảm thêm kỳ quái. Về phần Mặc Dạ, hình như hắn đã biết cái gì, cho nên vẻ châm chọc càng hiện rõ trên mặt hắn.

“《 Ma chi đạo 》mà ta tu, là bản bí tịch được mẫu thân dùng linh thức viết nên, chỉ cần ta xem xong, chữ liền biến mất.”

Lời Mặc Dạ nói làm cho Tinh Hoàng thoáng cái như già đi mười tuổi, Tề Hoan nhìn hắn, cảm giác có chỗ nào đó không đúng. Mới đầu Tề Hoan chỉ thấy hơi kỳ lạ, khí chất trên người Tinh Hoàng dường như có vẻ không giống lúc trước.

Cho dù Mặc Dạ nói hắn biến thành cương thi, nhưng khí chất cũng không thể thay đổi nhanh chóng như vậy được.

“Đã để ông phải thất vọng rồi, phụ thân.”

“. . . . . . . Con quả nhiên đã sớm biết.”

“Chuyện năm đó ông thu cốt của Âm Hỏa Vương, đem hắn trở thành một trong tứ vương, ta đều biết.” Mặc Dạ mỉm cười, “Nếu ông thật sự đã chết, Âm Hỏa lập tức bị dập tắt, hắn cũng sẽ chết theo.”

“Còn có chuyện gì của ta, mà con không biết?” Tinh Hoàng, không, hẳn phải là Mặc Ngự cười khổ hỏi.

“Rất nhiều, nói ví dụ như, vì sao ngươi lại muốn chiếm đoạt thân thể của Tinh Hoàng, hắn khác ta. Hắn là thật lòng sùng bái ngươi.”

“Đáng tiếc, ngay từ đầu, hắn chỉ là vật chứa do ta bồi dưỡng mà thôi.”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.