Bán Kiếp Tiểu Tiên – Chương 122 Yêu chi đạo – Botruyen

Bán Kiếp Tiểu Tiên - Chương 122 Yêu chi đạo

Bản thể của ta là kim ô (quạ vàng), ngươi thật sự muốn nhìn sao?” Từ trong tháp truyền ra câu trả lời pha lẫn tiếng cười như có như không.

*Kim ô: mời tham khảo truyện Hậu Nghệ bắn rơi mặt trời để biết thêm chi tiết nhé.

Một con chim…Lại là một con chim?! Trời ạ, sao có thể là một con chim, thật quá thất vọng, làm người khác khó có thể tiếp nhận mà. Cho dù hắn là kim ô, là kim ô trong truyền thuyết có thể biến thành mặt trời thì cũng không thể che dấu sự thật rằng hắn là một con chim.

Chim và hồ ly, bọn họ làm cách nào mà sinh được hài tử vậy? Trong đầu Tề Hoan hiện lên một dấu chấm hỏi thật lớn.

Thấy vẻ mặt Tề Hoan từ khiếp sợ, rồi chuyển thành thất vọng, cuối cùng là nghi hoặc, Mặc Dạ cũng chẳng hiểu ra sao, hoàn toàn không biết trong đầu nàng đang nghĩ gì.

“Sao thế?”

“Ngươi không thấy chuyện này rất kì quái sao?” Tề Hoan ghé sát vào tai Mặc Dạ, nói nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn.

“Việc này thì có gì kì quái?” Mặc Dạ hoàn toàn không lĩnh hội được ý tứ của Tề Hoan, tuy bình thường Yêu tộc luôn cùng đồng loại sinh con, nhưng không cùng chủng tộc vẫn có thể thông hôn mà, có một số yêu thú vì muốn truyền thừa huyết mạch thượng cổ chỉ có thể giao phối với yêu thú mang huyết mạch thượng cổ khác, bất kể chúng là chủng tộc gì.

Đi theo Mặc Dạ vào trong tháp, trước mặt là một cái cầu thang dài vô tận, ánh sáng màu vàng tỏa ra từ bậc thang, Tề Hoan nhìn kỹ mới phát hiện, trên cầu thang cũng khắc chú văn, mỗi khi bọn họ đi qua một tầng, ánh sáng sẽ nhạt đi một phần, Tề Hoan nhàm chán đếm bậc thang dưới chân, phát hiện mình đi được 999 bậc thì đến đỉnh tháp.

Trên đỉnh tháp, thứ đầu tiên Tề Hoan nhìn thấy là những sợi xích nhỏ với vô số mắt xích, chúng trói quanh một nam nhân mặc chiến giáp màu vàng, trên tay chân của nam nhân kia phủ kín phù chú, trước ngực còn cắm một thanh đoản kiếm màu đen, huyết dịch màu vàng không ngừng nhỏ xuống.

Mặt hắn trắng bệch không chút huyết sắc, nhưng không hề tổn hại tới vẻ ngoài tuấn lãng của hắn, cho dù bị ánh mắt vô cùng không lễ phép của Tề Hoan nhìn chằm chằm, hắn vẫn nở nụ cười dịu dàng, thanh đạm, cũng không hề thấy xấu hổ khi bản thân mình bị trói thành như vậy.

Kim ô, con của Yêu vương thượng cổ Đế Tuấn trong truyền thuyết.
“Đa tạ.”

Mặc Dạ hành lễ với Thập, rồi kéo Tề Hoan đi xuống dưới.

Sau khi đi được mấy bước, Tề Hoan nhịn không được quay đầu hỏi hắn một câu, “Ngươi không muốn trông thấy nó sao?” Trên đời này không có người cha nào lại không yêu con, cho dù hai cha con họ chưa từng gặp nhau. (TNN: có đấy =]] chính là chồng của mụ =]])

“Muốn.” Hắn đã có con rồi, đây là điều mà hắn có nằm mơ cũng không dám nghĩ tới, nhưng cả cuộc đời này hắn vĩnh viễn không thể rời khỏi tháp Phong Thần, cho nên đó chỉ là hi vọng xa vời mà thôi.

Nhìn hai người Tề Hoan rời đi, ánh mắt Thập có chút mơ hồ, hai người họ thật giống hắn và Cửu nhi. Hắn vẫn nghĩ rằng, mình sẽ mãi mãi bảo vệ được Cửu nhi, nhưng cuối cùng thì sao, nàng tự phế một thân tu vi chỉ vì muốn những kẻ kia tha cho hắn một mạng, nhưng những kẻ tự ình là tiên nhân siêu phàm đó phút chót lại lật lọng.

Tuy sau đó hắn dùng nội đan của mình khôi phục công lực cho Cửu nhi, thậm chí cưỡng ép truyền《 Yêu Chi Đạo 》cho nàng nhưng hình ảnh nàng toàn thân đầy máu, bị người ta dẫm nát dưới lòng bàn chân vẫn như ác mộng quẩn quanh trong đầu hắn.

“Nếu là các ngươi, có lẽ sẽ thành công.” Có thể độ một thân《 Ma chi đạo 》đại thành như vậy ột nữ nhân, tiểu tử Mặc Dạ kia cũng coi như đủ khí phách, cho dù hắn không phải con trai của Diệt Tuyết, chỉ bằng hành động này cũng đủ khiến mình xuất ra viên nội đan cuối cùng của bản thân rồi…

Sau khi Tề Hoan ra khỏi tháp Phong Thần, tòa tháp đen lại bắt đầu trôi nổi, một lúc sau, nó giống như những đám mây phiêu tán trên không trung. Chỉ có điều, sau lần này, tháp Phong Thần vĩnh viễn sẽ không xuất hiện lại nữa.

Trên đỉnh tháp, Thập vẫn nở nụ cười, nhưng hơi thở đã không còn nữa. Ánh sáng vàng từ trong người hắn tán ra xung quanh, lúc sau, kim quang biến mất, một con quạ vàng ba chân lớn bằng lòng bàn tay lặng lẽ nằm trơ trọi trên sàn nhà. Lúc sắp chết, rốt cuộc hắn cũng thoát khỏi gông xiềng.

Đối với hắn, có lẽ chết mới là kết cục tốt nhất, hắn nên sớm chôn vùi theo Viễn cổ chứ không phải vùng vẫy cố sống thế này.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.