Bán Kiếp Tiểu Tiên – Chương 121 Tháp Phong Thần – Botruyen

Bán Kiếp Tiểu Tiên - Chương 121 Tháp Phong Thần

Sao ngươi lại đến được địa ngục Vô Gian? Ta nhớ nơi này không có cửa vào mà.” Tề Hoan dính chặt vào người Mặc Dạ, ôm cổ hắn, tựa toàn bộ sức nặng lên người hắn.

“Tìm người… Nàng béo lên không ít.” Nói hai câu, Mặc Dạ cúi đầu cẩn thận đánh giá Tề Hoan, sau đó đưa ra kết luận.

“Nào có?” Tề Hoan liếc nhìn bụng dưới bằng phẳng của mình, chẳng lẽ mình béo lên thật? Nhưng…nàng đã thành tiên rồi cơ mà, chẳng nhẽ tiên cũng béo lên sao? Ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn Mặc Dạ, “Đâu có…”

“Ở đây, xúc cảm tốt hơn.” Nhéo nhéo vị trí ngực mềm của Tề Hoan, Mặc Dạ cười vô cùng tà ác.

“Ngươi đi chết đi.” Tiếng hét chói tai của Tề Hoan vang vọng trong Địa ngục Vô Gian.

Vất vả lắm mới trấn an được cơn điên của Tề Hoan thì xiêm y của Mặc Dạ đã tơi bời rồi, quả nhiên không thể tùy tiện kích thích nữ nhân này được, bằng không hậu quả thật sự còn khủng bố hơn địa lôi. Trên cổ, trên tay vẫn còn dấu răng của Tề Hoan, xuyên qua tấm áo rách tả tơi còn nhìn thấy mấy vết cào trên ngực.

“Ô? Ngươi chảy máu?” Thò tay chùi chùi bả vai bị mình cắn, Tề Hoan kinh ngạc nhìn chất lỏng màu đỏ trên ngón tay, là máu sao? Quỷ mà cũng có máu sao?

Nghĩ đến đây, Tề Hoan càng thêm nghi ngờ, hình như tim Mặc Dạ vẫn còn đập, ngay cả thân nhiệt cũng có, chẳng lẽ hắn lại biến thành người rồi?

“Quỷ tiên và tiên nhân không khác nhau mấy, chẳng qua là từ quỷ tu tu thành thôi.” Bởi vì hắn là quỷ tiên chuyển từ ma tu cho nên thân thể nhất thời khó thích ứng, hiện giờ đã khôi phục tương đối. Trên cơ bản không khác gì tiên nhân bình thường. Mặc Dạ vỗ vỗ tay, mớ vải bị Tề Hoan gặm cắn lại biến thành một bộ nho bào màu trắng.

Hắn luôn mặc áo bào trắng, đeo thắt lưng thêu hoa văn màu xanh. Tề Hoan không hiểu, vì sao Mặc Dạ lại đặc biệt thích quần áo màu nhạt, theo lý thuyết, ma vương gì gì đó không phải luôn mặc màu đen sao, tốt nhất phải che mặt nữa, bảo trì vẻ thần bí.

“Sao ngươi không mặc màu đen?” Nhân cơ hội sờ sờ lồng ngực rắn chắc của Mặc Dạ, ăn đậu hũ. Hà cớ gì luôn là mình bị chiếm tiện nghi chứ, nàng đương nhiên không thể chịu thiệt, nhất định phải sờ lại, song không biết rằng đây chính là ngọn nguồn của tội lỗi.

“Nàng thích màu đen sao?” Mặc Dạ nhướng mày.

“…Không thích.” Bụng dạ đen tối là đủ rồi, không cần phải mặc đồ đen để chứng minh đâu. Nhưng cũng không nên ăn mặc trong sáng thuần khiết như vậy a. Nếu trên mặt hắn không phải là nụ cười tà tứ, không mang mặt nạ, thì nam nhân này đúng là thư sinh văn nhã bước ra từ tranh cổ, nếu có thêm quạt nữa thì càng chuẩn hơn.
Tề Hoan ngửa đầu nhìn Mặc Dạ, lại nhìn tòa tháp đen không biết xuất hiện từ lúc nào ở phía trước, đương nhiên cũng không bỏ qua hai đám sương mù trên không trung kia.

“Đúng vậy.” giọng Mặc Dạ không lớn, không biết người nọ có nghe thấy hay không.

Nửa ngày sau, tòa tháp đen trôi nổi bất định cuối cùng cũng ngừng lại, như một thiên thần đứng sừng sững trên vùng đất đỏ máu. “Vào đi.” Một tiếng vừa dứt, đám sương đỏ cũng bị thu về.

Lần này, khi Mặc Dạ kéo Tề Hoan đi vào, nó không di chuyển nữa mà đứng yên tại đó. Đến gần tháp đen, Tề Hoan mới phát hiện, trên thân tháp có khắc vô số bùa chú, có đến cả nghìn cái phù chú ghi chú văn vô cùng phiền phức. Nàng đã từng nghe Thiên Lôi nói, chú văn càng phức tạp thì uy lực càng khủng bố. Tòa tháp này có khoảng mười tầng, bên ngoài chằng chịt chú văn, trên thân tháp còn quấn đầy xiềng xích không biết làm từ chất liệu gì, chỗ thấp nhất chỉ có một cái cửa rất nhỏ, không có cổng lớn, từ bên ngoài nhìn vào thì tối đen như mực.

“Tháp này…”

“Tháp Phong Thần.” Trong tiên giới, chỉ có một thần khí duy nhất là tháp Phong Thần, chẳng qua, tòa tháp này đã biến mất trăm vạn năm, trong tiên giới, rất ít người biết được tung tích của nó.

“Người bên trong là phụ thân của tiểu hồ ly à?” Tề Hoan chọc Mặc Dạ, khẽ hỏi.

“Ừ, sao vậy?”

“Ngươi nói xem, nếu ta bảo hắn biến về bản thể, hắn có đồng ý không?” Tề Hoan vẫn chưa quên chuyện này, muốn nhìn xem rốt cuộc cha của tiểu hồ ly là giống gì.

“…” Đầu óc Tề Hoan quả nhiên ngoài sức tưởng tượng của người bình thường, giờ này rồi mà nàng vẫn suy nghĩ vấn đề đó!

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.