Bán Kiếp Tiểu Tiên – Chương 110 Ai bị áp đảo?! – Botruyen

Bán Kiếp Tiểu Tiên - Chương 110 Ai bị áp đảo?!

“Xin lắng tai nghe.” Cho dù đang ở thế hạ phong, Mặc Dạ cũng không lộ vẻ kinh ngạc, vẫn giữ được khuôn mặt tươi cười.

“Nói, ngươi vừa rồi đi đâu?” Tề Hoan hung dữ trừng Mặc Dạ, dám giả ngu với nàng, liền cho hắn biết rõ sự lợi hại của bổn cô nương.

“Nàng tò mò?” Mặc Dạ nhướng mày, bộ dạng cười mà như không cười càng thêm tà ác.

“Ngươi nói hay là không nói.” Rõ ràng mình chiếm được thượng phong, nhưng Tề Hoan lại cảm thấy gió lạnh thổi sau lưng, hình như nàng đã quên mất cái gì đó rất quan trọng, nhưng lại nghĩ không ra.

“À. . . . . . Nói cho nàng biết cũng không sao, có điều. . . . . .hôn một cái ta sẽ nói cho nàng biết.” Mặc Dạ nhếch miệng cười đáp, thần thái cực kì vô lại.

“Ngươi sẽ nói cho ta biết?” Tề Hoan dĩ nhiên không tin, một khi mình bị hắn chiếm tiện nghi còn không đạt được đáp án mình cần, đây không phải là rất thiệt thòi sao.

“Nếu không ta hôn nàng cũng được, chịu một chút thiệt hại cũng không sao.” Nhìn đi, quỷ còn có thể vô sỉ như vậy!

“. . . . . . Này, chi bằng ngươi nói cho ta biết trước?” Tề Hoan đem khuôn mặt nhỏ nhắn tiến đến trước mặt Mặc Dạ, ôn tồn thương lượng, không biết vì cái gì, sau khi Mặc Dạ trở về, nàng cảm giác trên người Mặc Dạ có thêm một số thứ khiến nàng rất động tâm, trong lòng ngứa ngáy, cho nên mới có thể hiếu kỳ như vậy đấy. . . . . .

Dê vào miệng cọp rồi.

Con ngươi màu đỏ của Mặc Dạ nhíu lại, trong mắt hiện lên một vòng dị sắc, “Không được, ta không tin nàng sẽ tuân thủ lời hứa.”

Giọng nói chắc nịch, từ đó có thể thấy được, Mặc Dạ hiểu rõ Tề Hoan đến cỡ nào.

“Ngươi quá đáng, ta có thể dùng danh dự của tổ sư gia phái Thanh Vân cam đoan, ta tuyệt đối. . . . . .”
Huhuhu, xong rồi xong rồi, ngoại trừ một bước cuối cùng chưa làm ra, cái gì nên làm hắn đều làm, chịu thiệt lớn rồi.

Mặc Dạ gian nan ép mình không cúi đầu xuống, không thể nhìn tiếp, bằng không hắn nhất định sẽ không khống chế được. Nghiêm túc ôm Tề Hoan một hồi, hô hấp nặng nề bên tai dần dần bình tĩnh xuống, cuối cùng….an toàn rồi! Tề Hoan âm thầm cảm thấy may mắn, đồng thời trong lòng cũng có chút tiếc nuối, mất mát nho nhỏ.

Mặc Dạ tùy tiện vỗ tay một cái, Ti Không Lăng bắt đầu dịch chuyển biến thành một khối vải hình vuông, che thân thể tuyết trắng đã sớm không còn mảnh vải che thân của Tề Hoan lại. Mặc Dạ xoay người đem Tề Hoan ôm vào trong ngực, đồng thời, trong tay xuất hiện một giọt nước màu xanh da trời, giọt nước xinh đẹp kia tỏa ra mùi thơm tinh khiết.

“Đây là. . . . . .” Tề Hoan nhìn xem giọt nước trong tay Mặc Dạ, nhịn không được nuốt nuốt nước miếng, cảm thấy linh khí thủy hệ nồng đậm, tiểu Thanh Long trong đan điền cũng bắt đầu náo loạn hứng khởi.

“Thủy tinh.”

“Đêm nay ngươi đi lấy vật này?” Thứ mà ngay cả tiểu Thanh Long cũng thèm khát, lại có thể dễ dàng lấy được như vậy? Tề Hoan nhăn mày, ngửa đầu nhìn Mặc Dạ, có vài phần lo lắng.

“Một giao dịch rất rẻ, người kia cũng bất đắc dĩ mới đem thứ này cho ta, dù sao trừ ta ra, không còn ai có thể lấy được.” Thanh Long cũng không phải kẻ ai muốn là có thể gặp, kết giới trong lòng đất kia ngoại trừ quỷ tiên như Mặc Dạ ra căn bản không ai có thể phát giác được.

Chắc hẳn thời điểm hắn xuất hiện, Thanh Long đã nhận ra được thân phận của hắn chăng, song Mặc Dạ rất kỳ quái, Thanh Long vì sao lại mang thứ đó giao cho hắn, câu nói kia chẳng lẽ Thanh Long không biết sao?

“Như vậy bây giờ nó là của ta.” Tề Hoan vô cùng không khách khí tiếp nhận thủy tinh.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.