Bán Kiếp Tiểu Tiên – Chương 105 Gặp lão tổ tông – Botruyen

Bán Kiếp Tiểu Tiên - Chương 105 Gặp lão tổ tông

“Ngươi cũng muốn đi thành Nhược Thủy sao?” Tuy Ngọc Long Nhi cùng Minh Viêm đều vô cùng nghi ngờ, nhưng Ngọc Long Nhi vẫn nhẫn nại hỏi một câu, còn Minh Viêm tự nhận là không quen biết Tề Hoan, nên không tùy tiện mở miệng.

“Đúng vậy a, Nhị thúc nói dẫn ta đi gặp lão tổ tông của phái Thanh Vân chúng ta.” Tề Hoan trả lời, “Các ngươi cũng đi?”

“Cha ta một trăm năm trước đã tấn chức tiên tôn, được mời tới.” Ngữ điệu Minh Viêm tuy rất hời hợt, nhưng trên mặt lại tràn đầy đắc ý làm người ta nhìn thấy rõ ràng, nếu người không biết còn tưởng là hắn tấn chức tiên tôn nữa đấy.

“Nha.” Tề Hoan gật gật đầu ra vẻ đã hiểu. Nếu là 300 năm trước, địa vị tiên tôn tuyệt đối làm cho người vọng tưởng. Song sau 300 năm, nàng đối với vị trí tiên tôn đã không còn khái niệm gì nữa rồi, hai vị thúc thúc của mình đều là tiên tôn, trong đó còn có một người là đệ nhất tiên tôn, nhìn kiểu gì cũng vẫn là bộ dạng bình thường, cũng không có mọc thêm vài cái đầu.

“Vậy ta đi trước, chờ tới thành Nhược Thuỷ sẽ tới tìm ngươi nha Ngọc Long Nhi.”

Tề Hoan còn chưa nói xong, đã nghe tiếng Thiên Lôi vọng qua, “Nha đầu chết tiệt kia, còn không nhanh lên cho ta, ngươi đem linh lực của lão tử cho không đấy à!” Khởi động Truyền tống trận đều cần dùng linh lực của bản thân thúc đẩy, Thiên Lôi vì biểu hiện thân phận của mình, không, hẳn là vì thân phận lão ca của hắn, nên liền đặc biệt khởi động truyền tống trận một cách hoành tráng, kết quả lãng phí linh lực càng nhiều.

Tề Hoan lề mề trong chốc lát, linh khí trong cơ thể hắn đã bị hấp thu một phần mười rồi, tuy rất nhanh được bổ sung, nhưng lão gia hắn cũng đã vô cùng khó chịu rồi.

“Đã biết, đã đến ~ thật nhỏ mọn mà. Long Nhi đừng quên tìm ta nha.” Tề Hoan kín đáo đưa cho Ngọc Long Nhi một cái ngọc phù truyền âm, sau đó vội vội vàng vàng chạy vào trong truyền tống trận.

Tề Hoan chỉ cảm thấy trong không trung như dấy lên vô số pháo hoa, không đợi nàng cẩn thận thưởng thức, người đã bị đưa tới một tòa thành màu xanh dương.

Thiên Lôi quên giải thích cho Tề Hoan, kỳ thật cái cảnh sắc đồ sộ kia là cho người khác thưởng thức đấy, bọn hắn tiến vào Truyền Tống Trận, không có cơ hội chứng kiến. . . .

Vừa ra khỏi Truyền Tống Trận, Tề Hoan đã nhìn thấy một nữ tử mang khăn che mặt màu xanh phía trước, đang đi về phía Lôi Thần, làn váy màu xanh theo bước chân của nàng giống như từng gợn sóng lăn tăn.

“Y phục này. . . . . . khẳng định rất đáng tiền!” Nghe xong Tề Hoan đánh giá, Lôi Thần đi ở phía trước liền lảo đảo, sau đó bước nhanh lên hai bước, kéo giãn khoảng cách với Tề Hoan. Hắn vậy mà còn trông cậy Tề Hoan sẽ nhìn ra được cái gì xâu xa, quả nhiên ý nghĩ của mình quá là mơ tưởng hão huyền rồi.

Tuy ở đây chỉ có một người nghênh đón Lôi Thần và Thiên Lôi, nhưng cũng đủ để thấy mặt mũi Lôi Thần lớn cỡ nào, bởi vì nữ nhân này chính là thành chủ của thành Nhược Thủy – Thủy Linh.

Lúc Thủy Linh đi tới hình như có lơ đãng nhìn qua Tề Hoan, thời gian ánh mắt dừng trên mặt nàng hơi lâu một chút, song rất nhanh liền đưa tầm mắt chuyển qua trên người Lôi Thần.

“Lôi Thần đại ca, ta còn tưởng rằng huynh sẽ không tới chứ.” Thủy Linh xưng hô với Lôi Thần rất là thân mật, xem Lôi Thần vẻ mặt mỉm cười, đoán chừng quan hệ của bọn họ rất tốt.
“Sư tổ bọn họ đã đến sao?” Tề Hoan có chút không nhịn nổi nữa hỏi thăm, đã rất lâu không được gặp sư phụ lão nhân gia rồi, không biết hắn sống thế nào, có nhớ đồ đệ bảo bối là nàng đây hay không.

Kỳ thật chuyện này căn bản không cần hỏi, Hư Không Tử tất nhiên sẽ trả lời như thế này, chỉ cần không có con là cuộc sống của sư phụ sẽ trôi qua rất tốt, nhớ thì đương nhiên là nhớ rồi, chính là ngày nào cũng phải nghĩ xem hôm nay con có đắc tội với tôn thần nào không, ngày mai sư phụ có cần phải dọn đồ chạy chối chết hay không ……

“Ta mang ngươi qua.” Thủy Linh gật gật đầu với Lôi Thần, rồi kéo tay Tề Hoan đi ra ngoài.

Tiên tôn tới Thuỷ phủ đều ở tại cung điện bên trong, đại khái là do phong cách của Tiên Giới, nên phủ thành chủ của tứ đại chủ thành đều vô cùng hoa lệ, cung điện xa hoa lộng lẫy. Tề Hoan theo Thuỷ Linh đi qua một cây cầu, đã thấy bên trong tiểu lương đình bằng nước, có hai lão già râu tóc bạc phơ.

Hai người kia bộ dáng tiên phong đạo cốt, vô cùng thoả mãn hình tượng tiên nhân trong lòng Tề Hoan. Tuy bây giờ nàng nhìn đâu cũng là thần tiên, hơn nữa còn có thần tiên địa vị tối cao, nhưng bọn họ nhìn sao cũng không giống, trong suy nghĩ của Tề Hoan, thần tiên vốn nên râu tóc bạc phơ, đứng trên đám mây, vạt áo tung bay mới đúng.

Đáng tiếc đáp mây bay trên Tiên Giới chỉ có Lôi Thần cùng Thiên Lôi, hiện tại thêm nàng, mà cả ba người bọn họ…e là đời này cũng không đạt được tiêu chuẩn tiên phong đạo cốt rồi.

“A, sao Thủy Linh tiên tôn lại tới đây?” Trông thấy Thủy Linh cùng Tề Hoan, hai lão giả đang đánh cờ đều đứng dậy, tuy tướng mạo chênh lệch, nhưng hai người họ thật ra không lớn tuổi hơn Thuỷ Linh.

“Đoạn Tuế tiên tôn, đây là đệ tử của phái Thanh Vân các ngươi, ta đặc biệt mang nàng tới.” Thủy Linh cười cười đem Tề Hoan đưa tới trước mặt lão giả mặc trường bào màu xanh nhạt.

“A?” Đoạn Tuế cũng há hốc mồm, đệ tử môn phái mình lúc nào thì phi thăng rồi, hắn làm lão tổ tông vậy mà không biết? Đám tiểu tử vô liêm sỉ kia hằng ngày làm ăn kiểu gì thế, “Nha đầu, thằng nhóc sư phụ vô liêm sỉ kia của ngươi là ai?”

“Ách. . . . . . Hư Không Tử.” Tề Hoan thấy vẻ mặt lão tổ tông khó chịu, vẫn là nhỏ giọng bán rẻ sư phụ mình.

“Thằng nhóc sư phụ khốn kiếp kia của ngươi thu nhận ngươi lúc nào?” Tuy biết Tề Hoan không nói dối, nhưng Đoạn Tuế vẫn còn chút kỳ quái, bởi vì hắn căn bản nhìn không thấu công pháp tu luyện của Tề Hoan, kia tuyệt đối không phải bất kì điển tịch nào được truyền thừa trong phái Thanh Vân.

“Lúc sư phụ đạt tu vi Độ Kiếp kỳ xuống núi rèn luyện, rồi mang đệ tử về sơn môn. . . . . . Sau đó không tới hai mươi năm, hắn liền phi thăng rồi.” Tề Hoan bổ sung một câu, tỏ vẻ bất mãn của mình, chưa thấy qua sư phụ nhà ai vô trách nhiệm như vậy đấy!

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.