Bán Kiếp Tiểu Tiên – Chương 103 Mang hết! Mang sạch! – Botruyen

Bán Kiếp Tiểu Tiên - Chương 103 Mang hết! Mang sạch!

Cuối cùng Tề Hoan đương nhiên không bỏ trốn cùng Mặc Dạ, nhưng ngược lại nàng đã tìm được cơ hội rời khỏi Lôi Thần Điện.

Đối với nàng mà nói, cho dù tiếp tục ở lại Lôi Thần Điện, thì tiến bộ cũng sẽ không lớn, dùng 300 năm để khống chế thành thạo lực lôi điện trong tay đã là cực hạn rồi, muốn hấp thu lôi điện thuộc top 10 trong Lôi Thần tháp không thể chỉ dựa vào khả năng khống chế lôi điện, mà còn dựa vào may mắn, đương nhiên, cũng không thể thiếu thời gian. Đối với tiên nhân, thứ vô dụng nhất chắc hẳn chính là thời gian rồi.

Tuy Tề Hoan cho rằng vận may của mình không tệ, nhưng nàng lại không định tiêu hao mấy vạn năm để tìm hiểu cái thứ kia, quá lãng phí tâm tình, huồng hồ có Mặc Dạ bên cạnh, nàng làm gì có nhiều tâm tư tu luyện chứ.

Cũng may công pháp tu luyện của nàng không cần tu tâm đạo gì đó, thanh tâm quả dục đối với nàng mà nói thật sự quá mức khủng bố rồi, nếu nàng tu luyện giống Hư Không Tử, đoán chừng ngay cả đột phá Kết Đan kỳ cũng là vấn đề.

Vốn dĩ Tề Hoan chuẩn bị rời khỏi Lôi Thần Điện, thế nhưng không đợi nàng đi tìm Lôi Thần nói chuyện, thì Lôi Thần đã tới tìm nàng trước.

Đứng ngoài Lôi Thần tháp, trong tay Tề Hoan còn dang nhéo nhéo tiểu hồ ly do lôi điện biến thành, tuy chỉ to bằng lòng bàn tay, nhưng lại giống y hệt tiểu hồ ly bị Thiên Vũ tiên tôn bắt đi. Cứ ở Lôi Thần điện chờ tin tức, song trong lòng Tề Hoan luôn bất an, nàng cũng không muốn khi mình nhận được tin, lại là tin tiểu hồ ly bị người ta lột da ăn sạch.

Nhìn tiểu hồ ly chớp nhoáng trong tay Tề Hoan, Lôi Thần vui mừng nhếch miệng cười cười, rồi cất bước đi về phía nàng, “Tiểu Hoan Tử, ngươi không phải muốn đi tìm sư phụ sao, vừa may chín đại tiên tôn của Tiên giới đang chuẩn bị cử hành đại hội, đoán chừng sư tổ cùng các trưởng bối của ngươi cũng sẽ tới đó.”

“A? Thật sao?” Tề Hoan vẻ mặt kinh hỉ. Tuy cách biệt hơn 1000 năm đối với tiên nhân mà nói cũng không phải quá lâu, nhưng đối với nàng thực sự đã xa xôi rồi. Tuy nàng đã thành tiên, nhưng trước mắt nàng còn chưa có cảm giác làm thần tiên.

“Ừ, lại nói chuyện này còn có chút liên quan tới ngươi.” Thấy Tề Hoan hưng phấn như vậy, Lôi Thần gật đầu cười.
~~Thiên Lôi cùng Lôi Thần cưỡi trên mây kiếp cách Tề Hoan không xa, hắn cư nhiên dám làm càn như vậy. Tuy không thấy được hắn, nhưng mà bọn họ có thể thấy mình được không!!

“Có sao, chẳng lẽ nàng không biết là thân thể ta rất lạnh sao?” Mặc Dạ hoàn toàn không để ý đến vẻ mặt xấu hổ của Tề Hoan, cố ý cọ qua cọ lại bên cổ nàng, cợt nhả nói.

“Cho dù lạnh, cũng không thể thò vào trong áo ta, ta cũng sẽ lạnh được không!!” Cái lạnh nói không nên lời này làm cho Tề Hoan run lên, kỳ thật chủ yếu là do Mặc Dạ vừa tu thành quỷ tiên, chưa thể khống chế tốt oán khí cường đại trong người, nên thân thể hắn vẫn làm cho người ta cảm thấy lạnh băng như vậy.

“Làm ta ấm lên là nghĩa vụ của nàng nha, đêm đó nàng đã đáp ứng rồi.” Mặc Dạ cười như con mèo trộm cá, nếu sớm biết một cái đầu người đã có thể đem Tề Hoan dọa thành cái dạng này, hắn tội gì vắt óc suy nghĩ nhiều biện pháp như vậy chứ.

“Nói láo, ngươi căn bản sẽ không ấm.” Tề Hoan chợt tỉnh ngộ, đêm đó, tại sao nàng lại cảm thấy nam nhân này đáng thương, tin tưởng lời nói một bên của hắn cơ chứ. Đêm hôm đó, Mặc Dạ thế nhưng “than thở khóc lóc” nói người mình lạnh như băng, nên không dám đụng vào Tề Hoan vân vân, một loạt lời nói vô liêm sỉ.

Kết quả Tề Hoan thần trí mơ hồ, não liệt ra, không hề suy xét liền nói một câu sưởi ấm cho hắn. . . . . . Trời ạ, trên đời này còn có nữ nhân nào ngu xuẩn hơn nàng sao! Lại muốn để một con quỷ bám lên người mình sưởi ấm, đây căn bản là cho Mặc Dạ cái cớ quang minh chính đại ăn đậu hũ của nàng.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.