Bạn gái cũ làm thư ký – Chương 9 – Botruyen

Bạn gái cũ làm thư ký - Chương 9

CHAP 20

Tầm 11h trưa qua type cho các bác thì có điện thoại của lão Long.

– Chừng nào chú lên?

– Chắc chiều hay tối gì đó. Anh đang ở đâu mà hỏi vậy?

– À, hê, anh đang ở nhà thôi, nên tính đi ké xe chú.

– Là sao? Xe anh đâu?

– Vô viện bảo tàng rồi. – Ổng nói cái giọng khịt mũi nên chẳng biết là có thật hay không.

– Ừm, cũng được, vậy chừng nào chuẩn bị đi em nói anh.

– Ừ, cho anh ké xe cả tuần sau đê.

– Vãi anh.

– Chú đúng chuẩn giờ giấc mà.

– Ok được rồi.

Lúc gọi thì ông anh họ của tôi đang ở bên nhà Dì 4 tôi – mẹ ổng. Mỗi tuần đều về thăm con cả. Cũng do bà chị Vân đi học bên Úc 2 năm nên cả nhà phân tán tứ tung. Bé Bi con lão mới được 2 tuổi nên dì 4 tôi không an tâm bắt về nuôi. Mẹ tôi thì lên án gay gắt tại sao không để bé lớn tí rồi đi mà đi ngay lúc nó cần mẹ nhất. Nhưng dù sao cũng lỡ rồi, nên cố chịu thêm 1 năm vậy. Năm rồi chị Vân có về thăm 2 cha con Lão 2 lần xong lại đi. Tôi nhìn cảnh đó mà tự hứa sau này có vợ sẽ không bao giờ cho vợ đi cái kiểu đó. Never!

– Anh à? Chuẩn bị đi, em qua rước.

– Ơ.. oáp.. Ừ, chú qua đi.

– Voãi, 5h rồi còn ngủ à?

– Thì mới chợp mắt, qua đê.

Lái xe sang tới bên đó thì ổng cũng ra, vừa xách cái laptop vừa nựng bé Bi. Bản thân tôi không khoái con nít, nhưng nhìn bé phải sống mà không có mẹ lẫn ba bên cạnh thấy tội lắm. Có thể nói cả 2 bên họ nội ngoại thì người đầu tiên tôi ôm hôn chỉ có bé Bi mà thôi.

Hôn má rồi thủ thỉ vài câu vào tai bé, lão Long mới bịn rịn mà đưa cho bà nội bế, tôi cũng cúi đầu chào dì 4 rồi ra xe, sau là lão anh. Chậc, tự dưng thấy tội ổng ghê gớm.

– Này nhóc!

– Em nghe anh! – Đường vô nhà dì 4 khó quanh xe cực kì nên tôi mắt cứ đảo qua đảo lại.

– Sau này có vợ thì đừng cho nó xa mình.

– Tất nhiên, anh nghĩ em sẽ làm vậy à?

– Tại đó là ước muốn của chị mày lâu rồi, anh không muốn dập tắt.

– Thì một năm nữa chị Vân về rồi mà.

– Ừ!

Cũng đã 6h, hầu hết các đường đều lên đèn, tôi thoáng nhìn qua bên cạnh, hôm nay có vẻ lão Long nhà tôi hơi bị ít nói.

– Anh nói nè.

– Em nghe.

– Chú mày rất muốn biết anh với Trúc đã nói gì với nhau đúng không?

– Ừm.

– Giờ muốn biết không?

– Anh nói đi.

– Chú còn nhớ cái hôm chú đi qua Mỹ không?

– Nhớ chứ.

– Lúc đó thì tiễn chú xong ba mẹ chú đi về luôn, nhưng anh còn nán lại cái quầy mua bao thuốc, thì gặp Trúc.

– ………………

– Trúc hỏi anh là chú đã lên máy bay rồi hả?

– Sao Trúc biết anh?

– Ừ, lúc đó anh cũng bất ngờ, anh không hỏi. Sau này gặp lại anh hỏi thì Trúc mới nói là anh có qua nhà trọ chú 2 lần, nên Trúc nhớ.

– À, ra vậy. Mà anh kể từ đầu tới cuối đi!

– Thì đó, hôm ở sân bay thì Trúc chỉ hỏi vậy thôi xong ngồi xuống ghế im lặng. Anh đoán là bồ bịch gì của chú, do chú phũ người ta rồi đi nên anh cũng ngồi xuống an ủi. Cũng không nhớ rõ lắm, con bé đó nó không khóc, nhưng nhìn mặt nó… nó tội lắm.

– ………………

– Thật ra anh cũng quên luôn cái chuyện đó rồi, chỉ là khi gặp Trúc cái hôm phỏng vấn thì sau đó anh có nhớ lại mang mán.

– Ừ.

– Rồi anh liên lạc với em nó, xác minh thôi, ai dè đúng thật. Ha ha, anh còn đoán luôn là chú biết em nó rồi nên mới phũ với nó hôm đó.

– Em với Trúc đều nhận ra nhau, em còn nhận ra ngay khi coi hồ sơ của em ấy.

– Ừ. Hiếm có cái duyên này lắm, chú nghĩ giữa biển người này mà chú với em nó có thể gặp lại nhau sau 4 năm à?

– Chính xác là 5 năm.

– Ừ, mà anh cũng hỏi em ấy rồi, lúc đầu không phải do em ấy muốn đi phỏng vấn đâu, tại muốn học lên đại học luôn. Nhưng do con bạn muốn đi nên em nó cũng nộp hồ sơ cho vui.

– Ừ.

– Cái duyên 2 đứa mày còn dài lắm đó, anh thấy cả 2 đứa đều nợ nhau.

– ………………..

– Rồi hôm sau anh lại liên lạc rồi hẹn ra cafe, hỏi là có muốn quay lại công ty làm không? Tại anh thấy chú bậy với con người ta quá nên có ý muốn cho Trúc vô phòng kinh doanh luôn.

– Hờ, được! Ý hay đó.

– Ừ, ha ha, chú chuẩn bị quăng anh xuống xe hả?

– Không, đời nào.

– Mà Trúc từ chối nói em nó không có chuyên môn. Thế là đang ngồi suy nghĩ thì tự nhiên có ý tưởng cho Trúc là trợ lý của chú.

– Ai có ý đó?

– Anh.

– Sao hôm trước anh nói Trúc muốn vậy?

– Thì anh nghĩ vậy thôi, nói với Trúc thì thấy im re, với lại chú hắc ám lắm, ha ha.

– Vãi cả hắc ám.

– Không đúng hả? Đm dòm cái ánh mắt chú nhìn em nó là anh ớn rồi.

– Rồi sao? Trúc vẫn muốn đâm đầu vô?

– Ừ, Trúc nói là nó nợ chú nhiều, nên giờ sẽ trả.

– Hờ!

– Anh biết cái kiểu người của chú, thật ra chú còn quan tâm em nó lắm, nhưng chú vẫn ám ảnh cái quá khứ. Đúng không?

– ………………..

– Anh cũng từng nói rồi đó, cho Trúc một cơ hội. Đó cũng là cho chú một cơ hội. Anh thích con bé lắm, nó hợp với chú.

– Hợp về phương diện nào?

– Chú giống ba chú, mặc dù chú giống cả dì 9 (mẹ tôi) nhưng cái tính nhu nhược của chú còn lớn lắm.

– Ha ha!

– Đm đừng có cãi.

– Em có cãi đâu, đúng mà. Nên em mới không phũ được Trúc tuyệt đối đó.

– Cũng có thể là vậy, rồi cũng do chú còn tình cảm mà.

– Thôi chuyện này em sẽ suy nghĩ sau.

– Ừ, anh vẫn mong chú đừng có đi theo con đường của anh. Yêu một người, rồi lại cưới người khác, trong lòng sẽ không yên cả đời. Cũng 8 năm rồi!

CHAP 21

Hồi trước nghe lão Long kể sơ sơ là lão có dính đến 2 cô gái, một là người lão yêu tha thiết, 2 là người luôn bám theo lão, chính là chị dâu của tôi bây giờ. Hồi trước lão ăn chơi lắm nên từng ngủ với 2 người đó nhưng không biết sao lại dính bầu với chị Vân. Nhưng 2 người quyết định bỏ cái thai đó, bỏ xong thì dì 4 tôi biết, bắt ép lão phải cưới chị Vân chứ làm vậy thì sao mà nhìn mặt thiên hạ được. Lúc đó lão chịu không nổi áp lực, cứ ở nhà là bị mắng nên mới di cư qua bên nhà tôi ở, vì trong mấy dì cậu thì lão thương mẹ tôi nhất, mẹ tôi cũng quý lão nhất trong nguyên dàn cháu. Rồi sau đó bà chị mà lão yêu cũng biết chuyện này nên đã tự bỏ lão mà đi hứa hôn với người khác. Lúc đó trời đất cũng như sụp đổ với lão nhưng chị Vân luôn bên cạnh lo lắng, chăm sóc, tới nhà tôi chơi hoài. Mẹ tôi cũng ưng chị Vân lắm nên cứ bàn tới. Lão cùng đường, thế là cưới. Cũng thấy lão thương chị Vân lắm, cưới về mấy năm sau mới có bé Bi, thôi thì cuộc đời của lão… coi như chôn vùi, ha ha.

Ngoài ra thì lão Long có 1 anh và 1 chị, anh cả Thanh thì theo Bách khoa xây dựng, chị Thuỷ thì theo luật, chỉ mỗi lão Long thì theo Kinh tế. Rồi trong số mấy anh em thì lão Long có tư chất, thông manh nhất, được ông nội cưng chiều nhất nên lão được quyền nắm giữ công ty của ông. Tất nhiên cổ phần của nhà lão cao nhất trong công ty, ngoài ra các gia đình bên họ nội cũng có nhưng ít hơn nhiều.

Cái đó là tôi chỉ kể sơ sơ thôi, giờ đang trong thời bình nên cũng không muốn nhắc đến thời chiến tranh nội bộ làm gì. Với cả tôi đang ở trong công ty với tư cách đi làm thuê cho có kinh nghiệm chứ cũng chẳng muốn bận tâm đến đại gia đình đó.

Chở lão về đến chung cư thì cũng đã hơn 7h rồi, tôi chạy luôn về chứ cũng chẳng muốn lên trên nhà lão làm gì, dù sao cũng đã thu được một chiến lợi phẩm khá lớn. Hê hê.

Hôm nay cũng không có gì đáng nói, sau những cuộc vui, con người ta luôn có những khoảng lặng, và tôi cũng thế. Cứ lên công ty, đưa mớ lịch hẹn cho Trúc sắp xếp rồi coi lại giấy tờ, xong ăn trưa, ngủ trưa, chiều thì lần quần tí là họp phòng, thông lệ 2 tuần 1 lần. Rồi thì cũng về nhà nấu nướng, ăn xong cũng đã 7h. Có quá buồn tẻ không nhỉ?

Nghĩ nghĩ thôi thì nên làm cốc cafe rồi ra ngoài ghế đá trước nhà hóng gió với chiêm nghiệm cuộc sống. Nhớ lại mấy câu nói của lão Long hôm qua cũng khá là thấm thía. Giờ tôi có thể xác định là thực chất chuyện này chẳng dính gì đến phụ huynh cả, tôi biết rõ mẹ tôi như thế nào, ba tôi thì càng không thể. Chuyện đời người như thế nào không bàn, nhưng gia cảnh nhà tôi có nhiều cái không thể nào một lời mà nói hết được.

Bạn bè tụi nó tưởng tôi ngây thơ, cuộc sống không muộn phiền vì nhìn bề ngoài tôi luôn tỏ ra rất yêu đời. Thông thường thì ít nói nhưng ai cũng nghĩ tôi là kiểu không bao giờ biết buồn là gì đâu.

Nhớ lại khi xưa Trúc đúc kết được những gì tôi đã kể cho em ấy nghe mà hỏi tôi thế này:

– Cuộc sống anh rất bình yên đúng không?

– Hả?

– Thì nó cứ êm đềm trôi qua, không có bất kì một điều gì có thể làm thay đổi lối sống của anh nhỉ?

– Ừ, bạn anh nó nói cấp 2, cấp 3 rồi đại học anh vẫn không thay đổi gì hết.

– Ừa, em cũng thấy vậy. Anh cứ như đơn giản hoá vấn đề đi ấy.

– Em đang khen anh hay đang chọc đấy?

– Hì, nghĩ thế nào cũng được.

Rồi lại nghĩ đến Thuý, khi xưa có thời gian em ấy phán thế này:

– Anh là cái kiểu người vô cảm vô tâm vô tình nhất.. mà em từng biết.

Tin nhắn gửi qua, và tôi biết em ấy đang khóc.

Quá khứ kể ra thì nhiều lắm, tôi cũng không nhớ hết, càng không lật lại những gì đã quên lãng từ rất lâu rồi. Nhưng những ngày tháng bên 2 người con gái đó, tôi thật sự cảm thấy mình rất hạnh phúc, như được thoả mãn.

Rồi tôi chợt nhớ tới một vấn đề mà từ lâu đã xếp vào ngăn kéo của kí ức, hôm nay gió mát tự nhiên gợi lại.

Cái lúc tình cảm còn mặn nồng thì lần đó, không nhớ đã suy nghĩ cái gì mà tôi lại kể chuyện của Trúc cho mẹ tôi nghe. Chỉ là kể sơ thôi (thật sự tôi muốn viết đoạn kể quá khứ để kể chi tiết hơn những tháng ngày cực khổ của em thôi), mẹ tôi cũng nắm ý rất nhanh. Còn nhớ mẹ tôi lúc đó vừa tậu một bàn máy may, vừa nghe vừa kẻ phấn lên vải.

Kể một hồi thì mẹ tôi cũng nói tội cho em, mới nhỏ vậy đã phải gánh vác nhiều chuyện rồi chĩa qua chửi tôi kiểu như nuôi trong trứng riết éo biết gì. Vì tôi chỉ dám nói là em là bạn thời cấp 3, vô tình gặp lại nên 2 đứa tâm sự chứ không dám nói là đang quen rồi gần phòng nhau. Xong, mẹ tôi phán một câu:

– Mày muốn giúp gì nó thì cũng không sao, nhưng giúp trong khả năng của mày thôi. Chứ nó với mình không thuộc cùng thế giới đâu con. Mày nói nó khôn, nó thông minh thì nó tự bươn chải với đời được thì tốt, chứ không ai giúp nó trong chuyện này được. Cũng mong là nó không phải trả nợ cho những gì ba mẹ nó đã gây ra.

Sau đó tôi hơi buồn vì những lời mẹ nói, nhưng nghiệm lại thì không phải là không đúng. Tuy nhiên lúc đó đã quyết sẽ lấy Trúc làm vợ nên tôi không quan tâm lời mẹ lắm, kiểu như dự là mốt gạo sẽ thành cơm rồi sẽ dẫn về thôi.

Rồi có một hôm, tôi lại ngứa miệng kể Trúc nghe. Em ấy im lặng khoảng 2s rồi hỏi:

– Anh kể em nghe chuyện này làm gì?

– ………………….

– Mà qua đó em biết được mẹ anh là người thế nào rồi.

– Hử? Sao?

– Rất cầu toàn.

Giờ ngồi nghĩ lại, lúc đó công nhận tôi ngu thiệt, ngu nhất quả đất. Kể mẹ tôi chuyện đó đã ngu, kể lại cho Trúc nghe càng đần. Có lẽ em ấy đã lo sợ cái tương lai khó khăn của bọn tôi, càng sợ mẹ tôi sẽ không chấp nhận. Và càng quan trọng hơn, em ấy đã không còn tin tưởng vào tôi nữa, không còn tin tôi sẽ không đủ nghị lực để đi cùng em ấy nữa.

Thật sự khi viết ra những dòng này tôi đã tự nhận ra cái ngu dốt và tự đẩy tình cảm mình đến bờ vực thẳm rồi.

CHAP 22

Tối qua tôi nằm thao thức luôn, buồn buồn lại bấm bài “Thao thức vì em” của Bằng Kiều nằm nghe xong 4h ngủ, 6h dậy và bò lên công ty ngồi thần ở đó. Ngồi im ở ghế của mình, tôi nhìn qua bàn của Trúc rồi nhìn qua cái ghế mà em hay ngồi rồi quá khứ dần quay lại…

– Em giờ có thể biết anh nghĩ gì rồi đó.

– Ý là hiểu anh á?

– Không, chỉ một phần thôi. Nhưng có thể tự tin biết cảm giác của anh.

– Nói nghe chơi nào.

– Em tin chắc rằng… – Em đưa ánh mắt tinh nghịch nhìn tôi.

– Sao?

– Trong mắt anh giờ chỉ có mỗi mình em thôi.

– Ô, tự tin vậy sao? – Tôi vừa phì cười vừa xoa đầu Trúc.

– Cơ bản là giờ anh không để ai vào mắt ngoài em.

Trúc nói với cái vẻ cực tự tin, mà thực tế là vậy. Tôi không phủ nhận tôi đa tình, nhưng tuyệt không lăng nhăng. (Truyện bạn đang đọc được đăng tải miễn phí tại wapsite Haythe.US – Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ) Xưa nay đã có nhiều người con gái bước qua cuộc đời, và tôi luôn khẳng định được một điều, trong thời gian tôi nói thích họ, tôi chưa bao giờ để ý đến bất cứ ai khác. Dù những người xung quanh lúc đó có ưu tú đến cỡ nào.

Rồi có một hôm em hỏi tôi thế này.

– Anh có bao giờ nghĩ là sẽ phải lựa chọn giữa gia đình và em không?

– Sao em lại hỏi vậy?

– Thì người trước của em chọn gia đình ảnh, trả lời em đi!!

– Anh sẽ không chọn gì cả, gia đình với em là 2 điều mà anh muốn giữ bên mình nhất, anh không thể từ bỏ bất cứ ai.

– Nhưng nếu anh buộc phải lựa chọn?

– Không lấy được em, đời anh coi như xong rồi. Nếu mẹ không chấp nhận, em hãy cứ sống ở đâu đó mà anh biết nhé.

– …………….

– Một ngày nào đó anh sẽ đến đón em quay về, nếu em chưa thể mở lòng với ai khác, thì hãy về với anh, nhé!

– Ừa.

– Anh xin lỗi, mẹ anh đã khổ lắm rồi, mọi đau khổ trên đời này mẹ anh đã từng nếm trải, anh không thể vì tình cảm cá nhân của anh mà bỏ mẹ được. Chỉ là nếu mẹ không chấp nhận em, anh sẽ tự bóp nát tim mình và sẽ sống đơn độc như vậy, suốt đời.

Lúc đó tôi còn nhớ rõ cảm giác của mình. Tôi thừa biết việc lựa chọn đó sớm muộn gì cũng phải đến chứ không phải đến lúc Trúc gợi đến chuyện này. Tôi không sợ đối mặt với điều ấy, cái mà tôi sợ là Trúc sẽ chọn dùm tôi, với cá tính của cô ấy thì chắc chắn sẽ làm thế.

Và em rất công phu, thực hiện chuyện đó vô cùng tỉ mỉ.

Tôi có thể nhìn thấu cả rồi.

Nhưng cũng như ý kiến của các bác, tôi thật sự bối rối trong chuyện này. Em đã quay lại, nhưng ý muốn của em thì tôi chưa nắm được.

Đang suy nghĩ miên man thì có tiếng mở cửa làm tôi giật mình, quay ghế lại thì thấy tên Khải đang hí hửng mò vô.

– Gì chú?

– Chiều nay đi với phòng em nhá.

– Làm gì? Thôi, bar bét gì chứ, dẹp đi.

– Không đi bar, đi ăn thôi, hề hề.

– Nay hiền vậy? Phòng chú mà đời nào đi ăn bình thường?

– Thì hẹn nhau đi thôi mà… Anh đi nhá.

– À mà anh phải chở lão Long về nhà, haha, cái xe lão đã ra đi rồi.

– Kệ lão chứ, đi taxi về, à mà rủ lão đi luôn cũng được.

– Chú hỏi ý kiến của lão đi, chiều nay đi cũng được, nhưng đi bar thì đừng có mà khóa chân anh như lần trước.

– Biết rồi mà, tụi nó cũng hơi quá, haha..

Lúc Khải mở cửa thì cũng vừa gặp Trúc, tôi chỉ kịp nhìn lên rồi cúi xuống liền. Vãi, sao mà giống thằng bảo vệ nhìn bà Tổng thế nhỉ???

– À anh, hôm qua em đã sắp xếp lại lịch cho anh hết rồi, em cũng gọi mấy công ty liên doanh rồi.

Trúc đến bàn tôi để tập tài liệu nên tôi buộc phải nhìn lên rồi cười với em một cái, méo biết mặt tôi lúc đó ra sao mà ẻm chợt cong môi rồi thở nhẹ một cái, mang ý cười.

Tôi phải làm gì tiếp theo nhỉ?

Cả sáng coi như nhìn vào giấy tờ nhưng mắt thì cứ dán vô cái bàn thư ký, tâm thì không thể thoát khỏi suy nghĩ về cái người cùng hít thở bầu không khí trong cái phòng này. Cứ lâu lâu ngẩng đầu lên rồi thở dài cúi xuống, cứ vầy riết có ngày tôi thở ngắn rồi đi tong luôn mất.

Đang như thằng du kích đang quan sát địch thì lại nghe tiếng tin nhắn từ điện thoại.

“Chiều nay ông Long có hẹn với khách rồi nên anh khỏi lo, 4h30 ra rồi đi luôn nhá anh” – Là tên Khải, vậy cũng được.

Ngồi tiếp 10p nữa thì có tiếng mở cửa, nhìn lên thì…

– Anh cho em mượn thư ký của anh tí nhá.

Lại là Khải, nói xong nó nhìn qua bàn Trúc mà nở một nụ cười cực kì thân thiện như 2 người họ thân nhau mấy chục kiếp rồi ấy.

Mà thằng này nay nó bày trò gì vậy?

Ngồi nghĩ nghĩ gì đó thì tôi cũng phải chú tâm làm việc, cứ cái kiểu lơ mơ vầy riết chắc tôi bị đuổi việc mất.

Không biết qua bao thời gian mà đang cúi xuống ngăn bàn tìm cuốn sách luật thì nghe tiếng gõ bàn.

– Anh có tính đi ăn không?

– Hả? Ủa mấy giờ rồi?

– 11h30 rồi, em mua cho anh luôn nha.

– Ừm, mà….

– Dạ?

– Trừ cơm gà.

– Dạ, em biết rồi.

CHAP 23

– Alo!

– Anh, xuống đi, phòng em nó xuống hết rồi nè. – Tên Khải nói nhanh mà giọng thì trong tầng hầm.

– Ủa mới 4h thôi mà, á à, chú mày cho phòng về sớm à? – Phòng Marketing giờ là tên Khải chủ xị do ông Thông trưởng phòng được công ty đưa qua Sing học nửa năm, chậc, đúng là “Chủ vắng nhà, gà vọc niêu tôm” mà..

– Thì có việc gì nữa đâu, anh xuống nhanh đi.

– Ừ, được rồi.

Thu xếp lại toàn bộ giấy tờ mà sáng giờ bày bừa xong, tôi nhìn qua Trúc, em ấy vẫn đang dán mắt vào màn hình máy tính.

– À anh về sớm một chút nhé. – Tôi tằng hắng khi đi qua bàn ẻm.

– Dạ anh.

– Ừm.

– Anh đi chơi vui!

Đù, vừa mở cái cửa ra là nghe em ấy nói với theo làm tôi hơi khựng lại, thế quái nào lại biết đang định đi chơi nhỉ?

Xuống dưới tầng hầm thì bắt gặp ngay tên Khải đang đứng vờn trước xe tôi.

– Anh cho em đi ké, hê, mấy nhỏ phòng em không có xe nên em cho tụi nó mượn để chở nhau.

– Ờ, cũng được.

Tuy lúc đó thấy lời thằng này kì rồi nhưng nhìn mặt nó tỉnh quá, với lại tôi cũng sợ bọn trong phòng đợi nữa. Lên xe rồi đi theo cái bọn này tới một quán khá rộng ở Quận 10.

Mọi chuyện vẫn diễn ra rất bình thường.

Nói chung đi với cái bọn này được cái xả stress cực tốt, giống như mấy đứa bạn của tôi thời cấp 2, tụi nó tuy không giở vụ chửi thề ra nhưng bới móc, đá đểu nhau trong từng câu nói. Mấy lần có tôi thì hình như cũng giảm bớt nhưng ăn vào trong máu mà có thời cơ nữa thì dễ gì không bộc lộ thú tánh cho được.

– À anh, cho em mượn cái chìa khóa, nãy em bỏ quên cái mắt kính trong xe anh rồi.

– Ừ.

Đưa cho tên Khải cái chùm chìa khóa tôi cũng éo quan tâm nó làm gì, bận nghe thằng Bảo kể chuyện hài của nó với con gấu, thực sự là éo nhịn cười nổi, đang kể mà có mấy thằng nó sặc bia đổ đầy bàn luôn là tới cỡ nào rồi.

Ngồi hết đứa này đến đứa kia thay nhau mà kể, cứ như tụi nó cả một bụng chuyện mà hôm nay mới được xổ ra vậy. Mà cái tụi này đúng là dân Marketing, kể cực cuốn hút, đôi khi tôi ngồi thở dài, không biết tới cái đời kiếp nào bọn phòng tôi tụi nó hé mồm ra nữa. Cứ như mấy cái bóng lầm lũi, dạo trước tôi cũng có mời cả phòng đi ăn mấy lần. Có lần cũng ra đông đủ hết mà kiểu đứa nào cũng im im, không hó hé mệ gì, có nói cũng theo kiểu “bầy đàn 2 người”. Phát nản.

Ngồi lát thì cũng ăn uống no say, tụi này nó tính đi tăng 2 mà có nhiều gái tự nhiên muốn về, đứa thì bận con, đứa bận bồ, đứa bận lấy đồ gì đó. Nên thôi, về vậy, tự nhiên tôi nghĩ nếu đi tăng 2 chắc tôi cũng lượn theo với mấy đứa này luôn.

– Đưa chìa khóa xe anh.

– À em quên.

– Rồi giờ sao? Xe chú đâu? – Tôi ngó quanh quất.

– Ơ, em quên mất tiêu luôn.

Tên Khải cũng ngó quanh rồi nó móc điện thoại ra nói gì đó, tôi cũng đứng mà hóng gió luôn. Nhưng nó với tôi đứng cách xe tôi nên chẳng nghe nó nói rõ lắm, loáng thoáng là hỏi xe đâu, rồi giờ sao gì đó.

– Anh, nó quên lái xe em về nhà rồi – Tên Khải làm mặt thảm. – Mà không sao, nhà nó gần nhà anh nên anh cứ chở em về nhà anh đi, rồi nó qua đưa xe cho anh.

– Ủa? Ai mà gần nhà anh?

– Bé Ngân ấy, nó nói nó ở căn hộ cách nhà anh 100m thôi.

– À à, rồi biết rồi. Giờ anh mới biết.

Và thế là tôi cùng thằng anh em kết nghĩa đi về nhà, trên đường thì thấy nó cầm điện thoại nhắn tin gì đó thì cũng có một ý nghĩ lóe lên. Nếu đoán không nhầm thì thằng này có âm mưa, mà cái âm mưa này cũng khá là lớn đấy.

Nó biết ngày sinh nhật của tôi, nó có nhắn tin chúc mà.

Nó có mối quan hệ khá thân với Trúc? Chuẩn.

Và nó cực thân thiết với lão Long nên chuyện “đá” lão đi đâu đó là chuyện rất có khả năng.

Nhìn cái mặt hí hửng của nó mà tôi chợt nhếch miệng cười… có tính toán, giỏi. Nhưng chẳng lẽ Trúc chờ tôi ở nhà à? Có gì mà gọi là bất ngờ đâu, Trúc biết nhà tôi thì muốn đến lúc nào chả được. Kiểu này là…

Đang suy nghĩ dỡ dang thì tôi cũng phát hiện ra là xe tôi đang trên con dốc gần tới nhà, từ đằng xa thì…

– Ủa?

– Ủa? Sao nhà anh nhiều xe quá vậy? Cửa mở tan quát luôn.

– ……………

– Hay là có vụ gì? Sáng đi có để bếp gas hay cháy nổ gì không anh?

Nhìn qua cái bản mặt trời đánh của tên Khải, tôi gật gật đầu. Đúng là thằng này diễn vô cùng đạt, nhìn nó thản thốt bất ngờ kìa. Nghĩ sao mà nhìn trong sân xe cộ dựng ngay ngắn thế mà nó kêu nổ bình gas. Đậu xanh.

– Bớt diễn đê.

Tôi cười cười rồi cũng cho xe ngừng trước cổng. Ở trong nhà cũng có vài người bước ra và giờ tới tôi thản thốt…

Tụi phòng tôi? Bé Thương tên Hưng kìa??

– A anh về rồi, haha, tội thằng Khải quá. – Vừa bước ra cửa xe là nó lại tay bắt mặt mừng như tôi là thủ tướng mới qua thăm nước nó.

– Tụi bây còn tính bày trò gì không? Nói anh nghe hết đi – Tôi cười, tụi nó cũng cười rồi kéo tôi vào trong. Nhìn mặt tên Khải tôi đã hứa với lòng là mai sẽ lên tẩn nó một trận vì cái tội dám xạo sự là 1, dám lấy cái remote cửa cổng, lấy luôn cái chìa khóa nhà. Mà trời cũng giúp bọn này, do chùm chìa khóa của tôi có rất nhiều chìa lẫn móc khóa. Giỏi.

Lo nghĩ nghĩ thì bị đẩy vào nhà cha nó rồi, mà… trời ơi, cái nhà trắng tinh của tôi từ trên xuống dưới mà giờ toàn là hình con mèo máy, bong bóng treo lủng lẳng, cái phòng tôi tất cả 12 mạng tính luôn tôi với Trúc, giờ thì tụi nó tề tựu cả. Trời ơi cái bọn này…

Nhưng hôm nay thật sự bất ngờ đến không tin vào mắt mình, tụi trong phòng tôi lại có thể vui vẻ với nhau đến thế ư? Tiếng cười nói râm rang khắp nhà, ngay cả anh Thắng hằng ngày ít nói nhất phòng giờ cũng đang trò chuyện vui vẻ với lão Long, thấy tôi vào còn lại cười hề hề bắt tay tôi nữa.

– Tụi em tính tạo cho chú bất ngờ, hà hà, anh cũng muốn tới cho vui, tụi nó nói riết.

Nếu tôi là thằng mau nước mắt, chắc không kiềm lòng được trước cảnh này đâu. Thật sự… rất rất là vui.

Lúc tôi về cũng đã làm đồ ăn xong hết rồi, mọi người hồ hởi mà dọn ra, nào là dĩa tô, chén bát đũa muỗng các loại. Trời, chỉ có 2h mà cái nhà tôi nó thành thế này sao trời??

– Em phải công nhận là nhà của sếp gọn gàng ghê luôn . – Bé Thương vừa bưng chén ra vừa gật gù.

– Chị cũng thấy vậy, nhà đàn ông gì mà tông trắng đẹp quá trời quá đất hà. – Em Ngọc cũng cười tươi, em này thường ngày thấy ít nói thế mà giờ…

– Thì nhà của sếp mà, so sánh sao được mấy em, ha sếp ha – Lần này là thằng Hưng giở cái cười đểu của nó ra.

– Thôi thôi, đừng có khen nữa, sếp tụi bây sắp bung lỗ mũi ra rồi kìa – Lão Long chen vào được câu, hóa ra lão cũng ham hố tham gia vào cái công cuộc “Giương Đông kích Tây” này.

Cười với bọn nó xong thì ánh mắt tôi chợt dừng lại, nhìn những sợi tóc mai dính hết vào 2 bên má đang đỏ ửng chắc vì chịu nóng từ bếp gas, đôi tay em nhỏ bé của em linh hoạt múc đồ ăn ra những cái dĩa đang được sắp xếp trên dãy bếp. Tôi chợt nín thở một chút rồi thở dài ra, nhớ lại lúc xưa mỗi lần Trúc làm cơm thì lúc nào tôi cũng giở thói dê ra mà cứ lại ôm ấp em miết. Mùi tóc, hương vị ấy vẫn còn như xưa không em?

Có lẽ hôm nay phải được ghi vào sử sách, ghi vào lịch sử của phòng Kinh doanh chúng tôi. Nhìn mọi người cười nói vui vẻ cởi mở với nhau sao mà tôi thấy như trút bớt một gánh nặng cực lớn. Hoá ra cũng có ngày này sao? À không, phải nói là giây phút này vì cách lúc diễn ra hơn một tiếng, tôi còn thở dài mà nghĩ về cái phòng lạnh lẽo này mà.

Ăn uống no nê cho đã, riêng tôi ăn khá nhiều mặc dù khi nãy ăn cũng nhiều, thì tên Hưng ra xe lấy cây đàn Guitar của nó vào. Vừa thấy cây đàn là tụi con gái hồ hởi yêu cầu đàn bài này bài kia tùm lum. Tôi cũng chỉ cười rồi ngồi nghe, nhớ hồi xưa cũng tính theo học ông anh trong dãy trọ để đàn cho Trúc nghe nhưng đợt đó việc học của tôi tùm lum, làm đồ án quá nhiều nên tính từ từ. Xong rồi từ giã luôn.

Ngồi nghe một hồi thì tự dưng nhìn lại thấy Trúc biến đâu mất, mắt đảo qua đảo lại mấy lần thì cũng đinh ninh là chắc em trong toilet gì đó nên ngồi nghe tiếp. Được tầm 2 3 phút sau thì thấy tên Hưng hát hết bài liền để cây đàn qua một bên rồi nhìn đằng sau tôi cười cười. Quay lại thì…

CHAP 24

HAPPY BIRTHDAY TO YOU

HAPPY BIRTHDAY TO YOU

HAPPY BIRTHDAY, HAPPY BIRTHDAY

HAPPY BIRTHDAY TO YOU!!!

Cả nhà vang lên bài hát cùng với tiếng vỗ tay nhưng trong mắt tôi chỉ nhìn thấy duy nhất một người. Em ấy từ từ tiếng lại gần tôi, trước cái bánh kem với 2 cây nến bằng số, nở một nụ cười mà tôi thề là chắc chắn tôi sẽ nhớ mãi phút giây này. Nó thật đẹp, đến mức tôi nghĩ mình có lẽ là người hạnh phúc nhất rồi.

Từ từ cầm cái bánh kem lại gần tôi cho đến khi bài hát kết thúc, em ngồi xuống đối diện vào nhìn tôi không chớp mắt. Theo phản xạ tự nhiên tôi cũng đưa tay lên rồi đón lấy cái bánh nhưng ngay sau khi đưa tôi, em chợt tránh đi ánh nhìn của tôi mà về lại chỗ ngồi khi nãy. Tự dưng tôi hơi bất ngờ nhưng vẫn lấy lại bình tĩnh mà để cái bánh kem vào vòng người đang ngồi.

– Ước đi sếp!

– Bậy, sếp lớn rồi, thổi thôi sếp.

– Thổi đê thổi đê.

Sau khi thổi xong thì là tiếng vỗ tay vang dội khắp nhà rồi tên Hưng lại lấy cây đàn của nó ra mà thoả mãn yêu cầu của các em gái. Anh Thắng cũng cao hứng mà đàn một bài, tôi nghe là biết ngay bài Sông Quê, ba tôi cực cuồng bài này mà.

Ngồi ca múa hát đến 9h thì hình như “hết pin”, ai nấy cũng nụ cười tươi rói trên môi rồi chào tôi ra về. Anh Thắng về đầu vì sợ vợ giận, tiếp theo là lão Long cùng tên Khải, thật ra nó nói đúng, theo sắp xếp của nó thì em Ngân do gần nhà tôi nên chạy xe luôn về xong thằng này hú mới tới nhà tôi đưa xe. Rồi dần dần mấy gái cũng về sau khi dọn xong bãi chiến trường. Tôi thì luôn miệng cứ bảo về đi để tôi dọn, cùng lắm mất buổi thôi mà éo ai nghe. Cho đến người gần cuối là em Thương cũng cố ở lại lau cái nhà mới chịu về thì tôi im luôn, muốn làm gì làm.

– Em về nha sếp.

– Ừ, lần sau không được lừa anh nữa đó.

– Hihi, chuyện này là do anh Khải với Trúc làm đạo diễn mà, tụi em chỉ nghe theo thôi à.

– Ừ, kế hoạch rất chu toàn. Mà.. em về khuya vầy được không đó?

– Không sao sếp, nhà em cũng gần công ty thôi.

– Ừ, rồi.

– Chào sếp em về.

– Ừ!

Chờ cho Thương nổ máy xong thì tôi nhìn qua cái xe tay ga còn dựng trong nhà tôi.

Đây là giây phút khó khăn nhất của thằng đàn ông đây. Có nên… ha ha!!

Bước vào trong nhà thì thấy Trúc đang đứng lau dãy bếp, em ấy lau kiểu gì mà cái bếp tôi nó sáng chói loá luôn. Tôi im lặng bước lại gần để em không nhận ra nhưng còn chừng 2 bước nữa thì em chợt quay lại.

– Anh nghỉ đi, em lau xong rồi về.

– Em lau đến lúc cái bếp của anh không còn hạt bụi nào luôn hả?

– Đâu có! Em chỉ muốn trả lại như lúc ban đầu thôi.

Tự dưng câu nói không biết vô tình hay hữu ý nhưng nó lại như đâm thẳng vào tim tôi.

Ngày xưa khi chia tay nhau, em cũng nói câu đó.

“Hãy trả lại mọi thứ như lúc ban đầu, coi tôi là cơn gió chỉ thoáng qua đời anh thôi”.

Em không biết câu nói đó của em khiến người nghe đau lòng tới cỡ nào đâu Trúc à.

Im lặng đứng sau em, nhìn em lau kỹ từng ngóc ngách, tôi chỉ muốn nhìn thôi, bàn tay như vạn con kiến bò ngang, nó như thúc đẩy tôi hãy ôm em vào lòng như thuở nào nhưng tôi còn biết bao chuyện cần làm rõ.

– Cũng 10h rồi, thôi anh đưa em về. – Tôi nói khi thấy em đang giặt khăn sau lần lau mà tôi nghĩ là cuối cùng.

– Không sao đâu, em tự về cũng được mà. – Em đúng là đi tìm chỗ phơi cái khăn thật.

– Nhà em ở đâu?

– Thôi để em chạy về cũng được rồi, nhanh mà.

– Nhưng anh muốn biết nhà em ở đâu!

– Anh ngủ đi, tối nay uống nhiều rồi đó.

– ………………

Trúc nói xong liền lấy cái túi màu kem của mình trên salon rồi bước vội ra hàng ba lấy xe. Tôi im lặng theo em, quan sát từng hành động.

– Giờ em nói đi, nhà em ở đâu thì anh mới cho em về – Tôi để tay lên đầu xe tay ga.

– Thôi mà, gần đây thôi.

– Mà ở đâu, không thì khỏi về, ok?

– Em nói thật mà, thả ra đi. Anh cứ vậy là em về càng tối đó.

– Thì em nói đi, em ở đâu?

– Gần đây lắm.

– Là ở đâu?

– ………………..

– Nói!

– Gò vấp.

– Em giỡn hả?

Không cần suy nghĩ, tôi nắm lấy cổ tay em rồi kéo đi đến xe tôi, mở cửa xe rồi dùng sức đẩy em vào xong đẩy xe em vào nhà rồi khoá cửa nhà lại. Giờ nghĩ lại thì không biết lúc đó bực quá hay thế nào mà tôi kéo em vào ghế trước luôn.

– Im lặng và chỉ đường, ok?

Nhận thấy em vẫn còn có ý phản kháng tôi liền gằng giọng, và sau đó? Im liền.

Ừ, nhà gần lắm, đường vắng tanh nên tôi chạy như bay mà còn mất gần 50 phút, chưa kể đi đường thì trời lại đổ cơn mưa nhỏ. Hay, muốn mai khỏi đi làm luôn à? Rồi còn dám nói là nhà gần, gần con khỉ này!!!

Lúc đó bực quá nên tôi im re mà phóng xe, còn Trúc thì vẫn ngồi im, đôi khi lia mắt qua thấy em ấy đang dựa ghế rồi nhìn những hạt mưa nhỏ đọng trên cửa kính. Lòng tôi chợt chùn xuống.

Theo sự chỉ đường của em, con đường rất rất quanh co, mà em thì cứ cái kiểu tới đây được rồi làm tôi gừ cho mấy chặp nữa thì mới ngoan ngoãn mà chỉ đường. Nhưng đến chỗ em ở, tôi chợt lặng người đi.

Người yêu cũ kiêm thư ký hiện tại cũng là điểm yếu duy nhất của tôi đã và đang ở đây?

Nhìn tầng nhà mà đếm thì khoảng 7 hay 8 tầng gì đó, đã cũ lắm rồi. Rong rêu bám đầy, rồi thêm quần áo treo giăng chằng chịt nữa. Hơi thở của tôi chợt khó khăn đi nhưng tôi không muốn em thấy cảm xúc của mình.

– Anh, mở xe ra, tới rồi mà.

– ………………

– Lần này là thật mà – Em cố nài nỉ, nhưng lại càng đâm thêm một nhát dao vào trái tim tôi.

– Cái vụ chiều giờ là ai khởi xướng vậy? – Tôi cố tạo ra cái giọng chọc ghẹo.

– Là anh Khải với em luôn, hì.

– Giỏi lắm, khá khen.

– Chứ sao, phải huy động lực lượng dữ lắm luôn đó.

– Ừ. Nếu không làm thế thì sao có thể đưa anh vào tròng nhỉ?

– Tại anh dễ bị lừa thôi.

– Gì?

– Em chỉ nói sự thật thôi, đừng chửi em.

– Anh có chửi em đâu.

– ………………

– …………………

– Chúc mừng sinh nhật trễ.

– Ừ, thật ra… hôm đó, anh có thấy cuộc gọi nhỡ từ em.

– ………………..

– Anh biết em còn nhớ là được rồi.

– Thật ra lúc đó em không nhớ.

– …………….. – Tôi trơ mắt nhìn qua Trúc.

– Hôm đó em chỉ muốn hỏi anh vài chuyện trong bản hợp đồng thôi, nhưng cuối cùng cũng đã không có gì đáng ngại.

– ………………..

– Thôi em vào nhà đây, mở cửa cho em.

Như bị thôi miên, tôi ấn nút mở khoá cho em ấy rồi đơ luôn. Đù, không có gì nhục hơn vụ này.

– À mà mai sao anh?

– Ừ thì… sáng mai anh rước, rồi chiều em qua nhà anh lấy xe.

– Vậy cũng được, thôi em lên nhà đây, anh ngủ ngon nha.

– Ngủ ngon.

Tới lúc đó tôi vẫn còn đơ đơ. Lạy thánh thần, rất muốn tìm cái cây nào đó mà đâm đầu vào cho bớt cái cảm giác này đi.

Tuy nhiên đang trên đường về tôi lại muốn kiểm tra thêm lần nữa.

– A…loooooo…!!! Anh chưa ngủ nữa hả? – Đậu xanh cái thằng này, giờ này mà đã ngủ với ngái.

– Anh hỏi chú, cái ý tưởng chiều giờ là ai bày ra???

– Trúc chứ ai, anh nghĩ em có thể nghĩ ra những chuyện đó à? Oáp~! – Đúng là nghe cái giọng này thì mới tin là nó chẳng bao giờ nghĩ được ra cái phi vụ này đâu.

– Vậy là chú nhắc sinh nhật anh cho Trúc à?

– Cái gì nữa đây, khuya rồi ngủ đi ông ơ!

– Là sao? Trả lời!

– Trúc biết thừa sinh nhật anh mà, Trúc là người đi đặt bánh kem cho anh mà.

– ……………….

– Em ngủ được chưa?

– Rồi, chúc chú ngủ éo ngon!

– …………………

Rồi, ngã cái rầm xuống giường rồi, thằng em kết nghĩa chết toi này.

Đọc thêm: truyện voz hay

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.