CHAP 11
Vậy là xong 2 ngày cuối tuần, nói xảy ra chuyện cũng không đúng, nói không có chuyện gì thì càng không phải, chỉ là… làm lòng tôi nhẹ nhàng hơn.
Tuy nhiên, nhẹ thì có nhẹ nhưng có một chuyện động trời hơn là tôi lại ngủ quên. Gần 6h mới thức dậy và cũng là người dậy sớm nhất nhà, hôm qua gần 12h mới về tới nhà mà. Tròng cái quần thể dục vào rồi qua phòng ba mẹ kêu mẹ dậy, tôi chạy bay xuống dưới nhà mở gara lên, phải 1p sau mới nhớ mình bỏ quên chìa khoá xe trên phòng. Khốn nạn đời thật. Vậy là tới 6h20 tôi với con Camry mới bò ra khỏi cổng.
Khỏi nói cũng biết tôi phóng xe tới cỡ nào. Phải chạy về nhà thay bộ đồ chứ chẳng lẽ mặc áo thun ba lỗ với quần thể dục đi làm? Chắc ngày hôm sau tôi nằm trong bản tin giật tít trên trang nhất mất.
Tới nhà thì 7h10 thì chạy vào thay đồ rồi chạy ra, tất cả việc đó diễn ra trong vòng 5p vì tôi đã ủi đồ sẵn rồi.
Đúng 7h30 tới công ty. Vừa đúng giờ.
– Dạ chào sếp! – Thương, cô bé nhân viên mới được tuyển vào tầm nửa năm, bé này hiền lành dễ thương lắm.
– Ừm, lên thôi em.
– Dạ.
Vừa lên tới phòng Kinh Doanh thì gật đầu lia lịa chào mọi người, tôi bước luôn vào phòng riêng của mình rồi ngồi ịch xuống ghế để… thở. Đúng là siêu nhân rồi, tham gia chương trình “Vượt lên chính mình” chắc chắn xoá nợ.
Quay ghế lại tính lấy gói cà uống cho tỉnh người thì thấy tờ giấy trên bàn.
ĐƠN XIN NGHỈ PHÉP?
Gì mới thứ 2 đã xin nghỉ phép rồi? Mà tôi cũng quên mất khuấy đi là trong phòng này đang không có sự xuất hiện của một người. Thôi vậy cũng tốt cho hôm nay.
Ngồi nhớ lại cái quá khứ một tí rồi tự dặn lòng, tôi bắt đầu xem qua mấy đợt hàng nhập về. Phải nói là rất ngại xem mấy loại này, dù là học kinh tế đó.
– Ê!
– Vào đi.
– Đm, lại láo với anh mày à??!!
– Chờ tí đi, em coi xong tài liệu rồi đi ăn.
– Ờ…… mà.. Trúc đâu rồi?
– Đây – Tôi đưa tờ giấy xin nghỉ phép lên để trước mặt ông anh trong khi mắt vẫn dán vào tập tài liệu kiểm kê hàng hoá.
– Ừ, mà tuần rồi chú đối đãi với em nó ra sao?
– Anh sao lại lo cho em ấy thế? – Lúc này tôi mới nhìn lên, chẳng hiểu lão đang muốn cái gì ở tôi nữa.
– Thì anh thấy chú cứ gay gắt với con gái người ta vậy.
– Hờ. Vì anh chưa biết sự tình thôi.
– Lúc xưa Trúc nó hành chú à? Vãi đàn ông không được ghi nhớ mấy chuyện đó hiểu chưa?
– Em không phải là không biết.
– Chứ là sao, đm nói ngay.
– Trúc… khi xưa đã chạm vào giới hạn của em.
– ………………..
– Bị lừa dối em vẫn có thể tha thứ, bị phản bội… em vẫn có thể cho qua mặc dù em nghĩ mình ghét nhất là phản bội. Nhưng Trúc đã vượt lên trên mọi điều đó. Và em sẽ không bao giờ có thể tha thứ cho em ấy.
– Trúc đã làm gì chú? – Ánh mắt ông anh tôi đanh lại, lần đầu tiên tôi thấy lão ấy nhăn mặt và nghiêm túc đến thế.
– Thôi, anh cứ biết vậy thôi.
– …………….
– Đừng biết gì về chuyện này tốt hơn.
– Anh chỉ muốn nói với chú một câu thôi, Đánh kẻ chạy đi chứ không ai đánh người chạy lại hết. Anh thấy Trúc hiện giờ rất được, nên chú có thể mở lòng với em nó thì tốt, không thì anh cũng không ý kiến.
– ……………..
– Cứ từ từ mà suy nghĩ đi.
– Em biết rồi.
– Anh qua bên phòng thằng Khải, tí chú xong việc qua đó thì xuống ăn.
– Ok, ra ngoài nhớ đóng cửa dùm em.
– Gạt cái quá khứ đó đi.
Nhìn tôi cười một cái lão Long quay bước ra ngoài, khi đi còn đờn trong miệng một bài hát rất quen thuộc mà nhất thời tôi không nhớ ra.
Ông anh ấy, là người tôi vô cùng yêu quý.
Xong bữa trưa thì tôi tranh thủ chợp mắt một tí. Lúc xưa khi không có Trúc thì chỉ cần khoá cửa lại thì tôi liền cởi áo ra quăng một bên ngủ cho mát, nhưng kể từ có em xuất hiện trong phòng ngay cả đến nằm tôi còn không dám. Phép lịch sự tối thiểu không cho phép.
Buổi chiều thì cũng trôi qua bình thường, lúc gần về tôi từ chối thẳng lời mời đi nhậu nhẹt của phòng tên Khải. Nghĩ cũng hay, phòng tôi thì mấy trăm năm cũng chẳng ngồi ăn với nhau một lần, trong khi bọn Marketing thì đàn đúm hoài. Xét về phương diện có hại cho trí óc hoặc túi tiền thì cách làm của 2 phòng đều không tốt, nên thôi, tôi không ý kiến.
CHAP 12
Hôm qua nằm nằm coi báo với đọc comment đồng thời nghĩ kế để lão Long khai ra thì tôi ngủ quên mất. Sáng dậy thì cũng còn sớm, tôi pha bình trà rồi ra vườn ngồi hóng mát.
Nhà tôi đang sống là do mẹ tôi có một người bạn thân ở Sài Gòn, nhà thì có 2 mẹ con thôi nhưng anh đó muốn qua Pháp phát triển sự nghiệp nên bạn mẹ tôi mới qua theo luôn. Dự là không về nên tính bán, ngay lúc đó thì tôi cũng gọi về nói là sắp học xong đang làm luận văn các thứ thì ba mẹ tôi mới ngỏ ý mua lại căn nhà này, kiểu mua toàn bộ nội thất luôn ấy. Chả biết bao nhiêu tiền nhưng nhà vườn đầy đủ, sân trước khá rộng cho cái xe Camry của tôi, còn 2 bên thì cũng có bày mấy cây kiểng của cô đó để lại. Từ trong ra ngoài đều màu trắng cả, bàn ghế tủ giường gì cũng trắng hết, hoạ chăng có màu kem kem do mẹ tôi chọn mua sau thôi. Tôi cũng thích màu trắng nên mặc định luôn. Cơ bản là sống ở đây 2 năm, cuối tuần mỗi khi không về thì tôi đều gọi người tới dọn. Nhà cũng không gần đường lớn nên bụi bặm hằng ngày tôi có thể tự cầm cây chổi mà vung được. Ha ha.
Nói chứ tôi rất giỏi việc nhà, lau nhà quét nhà rửa chén phơi đồ cộng bắt nồi cơm thì tôi làm vô tư cả. Nhưng khoảng nấu ăn thì hơi tồi, tự nấu tự ăn thì được chứ mà nấu cho người khác thì không đảm bảo đâu.
Quay lại với cái ấm trà, vừa uống tôi lại nhớ đến Trúc rồi thở dài. Các bác không biết chứ trước lúc tỏ tình và có được Trúc, tôi đã biết em là một cô gái rất khó đoán, những suy nghĩ của em luôn được che giấu bởi những cái cười tưởng chừng như rất vô tư. Rồi khi chính thức quen nhau, càng ở bên tôi lại càng thấy Trúc giống….. chị hai tôi. Thật, xưa tôi hiếm khi nào suy nghĩ cái gì lắm, cơ bản là lười suy nghĩ nên đầu óc nó cứ đơ đơ. Chính em là người dạy tôi từng bước một, nắm được tâm lý người ta, phải quan sát hành động và phân tích ý nghĩa của những việc làm đó. Rồi cả ngàn thứ không nhớ hết được. Em ấy vô cùng thông minh và tinh ranh, phải nói là như thế, nên giờ đoán được em ấy nghĩ gì thì cực kì khó khăn. Chắc phải moi thông tin từ lão Long thôi, tuy khó nhưng không đến mức bất khả thi.
Hôm nay vừa tới công ty thì tôi gặp Trúc đang dựng xe ở bãi dành cho xe máy, em ấy mặc chiếc áo sơ mi trắng cùng váy sọc đen trắng dài chấm đầu gối. Từ khi em làm thư ký cho tôi đã thay đổi nhiều bộ nhưng tôi thấy mặc như này trông em đẹp và quý phái nhất, rất hợp với dáng cũng như cách đi đứng của em.
À mà đó chỉ là do nãy giờ tôi nhìn nên tả luôn nhé, chứ thật ra lúc đó chỉ lướt sơ và thấy vừa con mắt thôi. Tuy nhiên mấy giây sau thì có tên Mẫn xuất hiện và lại gần em, tôi thừa biết tên này, nghe đồn trước khi tôi vào thì trên dưới công ty nó tán gần hết. Nó bằng tuổi tôi nhưng là nhân viên trong phòng kế toán thôi.
Đang tính dừng lại xem nó giở trò vui gì thì vô tình Trúc quay người lại và nhìn thấy tôi. Không trễ 1s, tôi liền bình tĩnh coi như vừa đóng cửa xe xong rồi đi thẳng vào thang máy luôn. Tất cả diễn ra trong tầm 1 phút nên lạy trời là em ấy không để ý.
Mà tôi đang làm cái quái gì thế nhỉ?
Lên phòng ngồi vào bàn thì tôi cũng lấy lại tâm trạng bình thường. Đang ngồi dòm qua bản hợp đồng mà hôm qua để lại thì có tiếng mở cửa. Tôi cũng chẳng nhìn lên làm gì, chắc lại ngồi vào bàn và bắt đầu công việc thôi.
– Anh!
– Hửm? – Tôi quay mặt lên, em ấy đang đứng trước mặt.
– Hôm qua anh cho em xin lỗi, em bận về quê…. có giỗ.
– Ừ, không sao đâu, hôm qua cũng không có việc gì nhiều.
– Dạ, cảm ơn anh.
Nói rồi em ấy trở về bàn rồi bắt đầu lôi mớ hồ sơ ra, tôi còn nhớ là từ hôm thứ 6 tôi kêu em ấy sắp xếp lại ngày tháng của chồng giấy tờ đó. Chắc thứ 6 vội về nên giờ làm bù đây mà. Nhưng không…
– Đây em gửi anh. Anh coi lại xem có sai chỗ nào không?
– …………………
– Sao vậy anh?
– Tôi nhớ là chiều thứ 6 tôi mới đưa cho em mà?
– Hì, em mang về làm, thứ 7 đem lên sớm mà quên để lên bàn anh.
– Không cần phải gấp như vậy.
– Dạ!
Nói rồi em lại về bàn và làm gì đó, tôi cũng không để ý nữa. Thật sự em ấy chăm hơn tôi tưởng nhỉ. Nhưng mà… Ngày giỗ à?
Nghiệm trong đầu vài giây thì thôi, đúng rồi, hôm qua là ngày giỗ của ba em. Cầm điện thoại tra ra thì đúng póc, 18/6 âm lịch.
– Mai mốt có gì cứ gọi điện hay nhắn tin báo một tiếng, không cần làm giấy phép đâu.
– Dạ.. em biết rồi.
Tôi im lặng một tí rồi khẽ thở dài để em không nhận ra. Ngày ấy, tôi vẫn còn nhớ em khóc nhiều đến thế nào qua điện thoại. Lúc đó cũng là lần đầu tiên tôi cảm thấy mình vô cùng bất lực trong cuộc đời của em.
CHAP 13
Ngồi tranh thủ type review thì nhìn đồng hồ đã 9h hơn, lại tới giờ hẹn với khách. Đứng dậy thu gom lại tài liệu rồi để trong tập bìa, tôi chợt nhìn qua bàn làm việc cô thư ký của mình.
– Em muốn đi theo không?
– Dạ? – Trúc vừa đứng bật dậy vừa nhìn tôi một cách hơi bất ngờ. Trong điệu bộ đó tôi chợt khịt mũi.
– Ừm, đi kí hợp đồng thôi. Muốn thì đi cùng.
Nói rồi tôi cầm bìa hồ sơ đi luôn, và tôi biết cô người yêu cũ ấy đang líu ríu đi theo tôi như cái thuở nào.
Kí hợp đồng xong thì cũng gần 11h, tôi tính về lại công ty nhưng trên đường nghĩ nghĩ lại thôi.
– Em có muốn đi ăn luôn không? – Tôi nhìn em ấy qua gương chiếu hậu ở giữa.
– Dạ, sao cũng được.
– Ừ.
Thế là gà rán KFC làm tới vậy. Lâu rồi tôi cũng không ăn lại món này, nhớ bên Mỹ thì thương xuyên và đều đặn luôn.
Nhìn em ấy ngồi ăn vẫn như xưa, không gì thay đổi, hình như bàn tay cũng chẳng to thêm tí nào. Tôi thật sự muốn hỏi trong hơn 5 năm xa tôi, em ấy đã làm những gì? Và hiện giờ lại quay về bên tôi là có ý gì?
– Sao.. anh không ăn đi.
– Ừm, em có cần kêu thêm gì không?
– Không anh.
Không biết là do qua nay tôi suy nghĩ quá nhiều về em, nhớ lại quá nhiều chuyện trong quá khứ hay không mà sao hôm nay thấy em giống hệt như cái quá khứ mà tôi đã từng yêu và từng ghét bỏ.
Ăn được miếng đầu tiên thì có điện thoại.
– Chú đâu rồi?
– Em đi ra ngoài kí hợp đồng rồi ăn luôn.
– Ờ, rồi Trúc đi làm lại chưa đó.
– Rồi, đang đi với em đây – Vừa nói tôi vừa thoáng nhìn qua em.
– Đm chúc chú may mắn.
– Điên!
Tôi thề tôi sẽ tìm ra chân tướng về chuyện của 2 người này dù có khó khăn gì đi chăng nữa.
Ăn xong thì về lại công ty, tôi ngồi lên ghế làm việc rồi chỉnh cho nó ngã sau lưng một tí xong đánh một giấc cho khoẻ cái cuộc đời. Khi tỉnh dậy thì thấy tiếng xả nước trong toilet, lúc sau thấy Trúc bưng mâm trà ra. Nhìn thấy tôi Trúc khẽ gật đầu rồi để mâm trà xuống bàn xong đến bàn của mình làm việc tiếp.
Thánh thần ơi, tại sao em ấy lại phải chạy tới đây làm cái gì không biết.
Buổi chiều thì cũng không có gì mới mẻ, tôi làm việc của tôi, hiếm khi chú tâm tới em ấy. Đơn giản tôi là loại người chỉ có thể làm duy nhất 1 việc trong 1 khoảng thời gian nào đó. Ví dụ đi ăn, nếu có nhã hứng tôi sẽ ngắm người và cảm thấy bữa ăn đó không được ngon nữa, ngược lại thì tất nhiên là cắm đầu ăn. Đó là tật tôi muốn sửa nhất vì nghĩ rằng nếu làm văn phòng hay gì đấy thì tôi phải làm nhiều việc cùng lúc. Còn bây giờ? Tôi cũng chẳng thấy khó khăn gì trong công việc mấy. Chỉ là khi làm việc thì người ngoài nhìn vô tôi như cái xác không hồn, ai nói gì vào lúc đó thì chỉ nhận được những tiếng ậm ừ cho qua chuyện thôi.
Đang yên tĩnh thì tiếng chuông điện thoại của tôi cất lên.
– Con nghe mẹ!
– Con đang bận không? Đang làm gì đó?
– Coi mấy cái tài liệu thôi mẹ.
– Ừ, tuần này về nhà đi.
– Chi? Tuần rồi con mới về rồi mà.
– Dì Xuân thứ 6 này về mà thứ năm tuần sau đi rồi nên muốn gặp con.
– Ủa sao muốn gặp con?
– Thì nghe con nay lớn, lần trước về có gặp con đâu, lần này có dắt con gái về nữa.
– Bé nhỏ á hả?
– Ừ. Về đó nghe chưa!
– Chưa biết, có gì con báo lại.
– Chứ mày cuối tuần ở trên đó làm gì? Lại ăn bậy ăn bạ, về nhà mẹ nấu cho mà ăn.
– Thôi được rồi, để tính sau đi mẹ.
Dì Xuân và chồng đều là bạn cùng lớp của mẹ tôi thời phổ thông. Từ năm tôi 12 tuổi thì dì đã đi sang Ý cùng gia đình rồi, qua bên đó nghe nói 2 vợ chồng cũng làm công nhân để nuôi con. Theo tôi nhớ không nhầm thì có 2 đứa con gái, chị lớn hơn tôi 3 tuổi, còn 1 em nhỏ hơn tôi 5 tuổi. Hài một cái là dì Xuân này cực kì thích làm xui với mẹ tôi, kiểu như xưa thấy chị con đầu lớn quá, giờ có nhỏ con sau. Cái năm mà đang quen Thuý mẹ tôi có đề cập vì lần đó dì Xuân về dẫn theo bé nhỏ trông xinh đáo để luôn. Tôi chỉ cười và nói: “Mẹ nghĩ lại đi, hơn nhau 5 tuổi là cách nhau cả thế hệ đó mẹ”. Xong tôi im luôn.
CHAP 14
Hôm qua thì mọi chuyện cũng bình thường thôi, có điều làm tới trưa thì Trúc hỏi tôi ăn cơm không để em ấy mua, tôi cũng chẳng muốn mối quan hệ thêm căng thẳng nên gật đầu.
Và cơm gà thần thánh tiếp diễn.
Nếu được, nhất định ngày mai sẽ kêu đổi cơm khác, tối ngày bắt rắn ăn gà, muốn tôi thành tinh luôn hả?
– Alo, gì mày?
– Mày rảnh không, chiều nay làm vài ly?
– Mày… con ghệ mày đòi chia tay nữa hả? – Tôi ám ảnh thằng này, nó tên Nghị, thế quái nào mỗi lần con ghệ nó giận, hắt hủi hay đòi chia tay là nó cứ gọi tôi ra than vãn, xong tối đó về tụi nó hết giận nhau. Y như có phép màu.
– Không, tụi thằng Hiếu rủ đi. Mẹ, mày trù vợ chồng tao à?
– Không, ha ha, thôi được rồi, tao cũng không bận, cứ vậy đi.
– Ừ, không ra tao thông mày.
– ………………
Đù, nó nói câu đó làm tôi liên tưởng tới mấy bác Voz, không ra chap đều hay són gì đó là bị thông. Hờ, không phải dạng vừa đâu.
Nhưng tôi sợ vỏ dưa thì lại gặp vỏ dừa, tưởng ra quán anh em gặp mặt nói chuyện với nhau, đằng này tụi nó kéo về nhà. Có 5 thằng nhậu, mà hết 2 thằng mặt thảm rồi. Kiểu này bổn cũ soạn lại.
Đúng thật.
Khi con trai nó thất tình, gặp khó khăn trong tình cảm hay buồn chuyện gia đình xã hội thì thuốc lá rượu bia là thứ giải sầu hữu hiệu nhất. ( Truyện được đăng miễn phí tại Haythe.US – truy cập ngay để đọc nhiều truyện khác nhé. ) Tất nhiên trong trường hợp mà tôi đang đối mặt thì thuốc lá dẹp qua một bên, bia thì chắn chắn có và cuộc đời của 2 thằng mặt như cái mền kia đang đợi tôi.
À, tôi là “thứ giải sầu” có vẻ hiệu nghiệm nhất.
Vì sao?
Khi buồn hoặc có tâm sự thì tôi mới đụng đến chất kích thích thôi, chứ mà khi không đi nhậu thì cùng lắm là uống 2 ly, xong ngồi nghe tụi này nó giải bày.
Và câu chuyện bắt đầu:
– Đại ca!
– Ừ, nghe – Tụi này nó quen gọi tôi như thế.
– Em nói thiệt.. với đại ca nghe cái này.
– Ừ!
– Đại ca có từng bị gái nó chia tay mà không lý do không? – Bá vai tôi, thằng Hiếu nấc cục phải nói là liên hồi.
– Ừ.
– Xạo.. Đại ca rất là xạo, đại ca chỉ bỏ gái chứ làm sao gái bỏ đại ca được.
– Đúng, thằng Hiếu nói đúng – Thằng Xuyên chen ngang vào, 2 thằng đó là bạn chí thân.
– Nhưng mà mày sao? Bị gái đá mà không lí do à?
– Đúng! Nó hồi xưa nó nói với em là.. Nếu mà á… nếu mà em muốn chia tay… thì phải xuống nhà nó mà nói, nhìn.. đại ca.. Phải nhìn vô mặt nó đó mà nói chia tay…
– Ừ.
– Con này được – Thằng Xuyên lại gật gù.
– Đm nhưng mà nó lại là đứa nói trước với em.. Đại ca hiểu ôn?
– Hiểu mà, tao từng trải qua rồi.
– Xạo, lại xạo nữa.
– Rồi rồi, xạo. Rồi mày sao? Chạy xuống nhà nó.
– Không, em không có bao giờ làm cái chuyện đó hết.
– Ừ.
– 3 ngày sau em mới xuống.
– ………………. – Muốn chửi thề với thằng này kinh.
– Nhưng mà nó kêu bà già nó ra gặp em.. bả nói cái gì.. gì mà.. em đ éo… À xin lỗi đại ca!!
– Sao?
– Em á, ý em là em không có nhớ bả nói cái gì…
– Ừ.
– Rồi bả kêu em về đi. Em nói thiệt… em gọi cho con đó cả trăm lần, nó không nghe máy… em tức..
– …………….
– Em tức lắm đại ca biết không?
– Ừ, biết!
– Bởi vậy.. giờ đại ca.. đại ca tư vấn cho em đi.
– Mày chia tay nhiêu ngày rồi?
– Nửa tháng rồi đại ca.
– Đm có nhiêu đó mà cũng. – Thằng Hiệp mới từ toilet bước ra.
– Đm im, để tao nói chuyện.
– Nó im ru luôn à?
– Dạ đại ca, em ngày nào cũng gọi điện, mà tới hôm kia… là không còn liên lạc được luôn.
– Tao nói này, thật ra thì theo bản thân tao nghĩ mày nên níu kéo. Vì con đó nó từng nói là mày mà muốn chia tay là phải xuống nhà nó thì coi như nó chịu phụ thuộc vô mày rồi.
– Dạ đại ca, em nói gì nó cũng nghe hết.
– Ừ, vậy thì liên lạc với bạn nó đi, bạn thân càng tốt để hỏi rõ sự tình. Chắc nó giận gì mày rồi, kiểu con này giận là éo thèm gặp đó mà, bắt mày tự nhận lỗi. Mà cái mặt mày cứ gọi điện chắc nó càng điên lên.
– ……………….
– Tao thấy ông đại ca ổng nói đúng đó Hiếu – Thằng Nghị giờ mới lên tiếng, nãy giờ ngồi nhắn tin với bồ quay lại đớp được câu.
– Dạ! Em nghe đại ca. Có gì mấy này nữa… em nhờ đại ca nữa
– Ừ. Có gì cứ gọi tao.
Ngồi ngồi thêm được tý nữa thì thằng Hiệp bò bò lại.
– Đại ca!
– Ừ, nói luôn đi.
– Em nói đại ca nghe được thì đại ca nghĩ giúp em chuyện này nha.
– Đm nói đi, dài dòng – Khán thính giả Xuyên đang nổi ôn, ha ha.
– Tức là em có con bồ, hồi trước em có dẫn nó đi ăn với mình đó.
– Con nào? Trắng trắng?
– Nó đó, mang kiếng, tóc búi cao.
– Ừ, rồi sao? Lại chia tay à?
– Không đại ca, quen ngầm.
– Đù ngon, 26 tuổi quen ngầm – Thằng Hiếu cười ha hả lên.
– Mẹ, mày im đi con. Giờ mới phải quen ngầm.
– Vậy là nó có ghệ mới và mày thành người thứ 3 hả? Ha ha ha ha!!! – Thằng Xuyên ghẹo tiếp.
– Đậu xanh, câm hết cho tao.
– Rồi kể tiếp đi.
– Nhà của con này á, nó theo Chúa.
– Ừm.
– Mà em thì mẹ em sùng Phật lắm, bả cũng ghét Chúa nữa. Chiều nào cũng đi chùa, tới cuối tuần là đi làm từ thiện cái gì đó.
– Ừ.
– Có thời giận ông ba em là vô chùa sống luôn mà.
– Ừ, rồi con bồ ngầm của mày có gốc Chúa không?
– Có, ba nó làm trong nhà thờ luôn.
– Đù!
– Đù!
2 thằng còn lại đồng thanh làm tôi cười luôn. Thằng khốn Nghị đang nhắn tin với gái éo biết gì cũng quay lại nhe răng ra cười.
– Cái đm nhà nó. Nó nói là nếu cưới nó là kiểu gì em cũng phải theo Chúa. Mà đm, tự nhiên nhà đang thờ ông bà, gắn cái hình Chúa lên trên. Em nói không phải em bất kính chứ nhìn không có vô.
– Ừ!
– Mà nhà nó cấm quen em rồi, cấm tuyệt luôn. Đm lí do lãng nhách. Rồi hình như còn ghét em do em người Bắc nữa.
– Ớ?
– Đm thiệt, hôm em có lên nhà nó, nhà nó ở Gia Lai cơ. Đm vừa mở miệng ra chào là thấy thái độ khác rồi.
– ………………..
– Dẹp mẹ đi mày ơ, nuốt không có trôi đâu.
– Ờ. Tao cũng thấy vậy… gia đình mà cấm là tụi con gái nó.. nhát lắm.
– Ờ, tao nói thiệt chứ xưa em Hương nhà tao cũng bị ba mẹ cấm quen tao đó. Mẹ, lý do là tao lùn.
– Ha ha, mày lùn thiệt mà, chực!
– Đm tao nóng nha.
– Rồi được rồi… ợ….
Đó là màn đối thoại của thằng Xuyên và Hiếu.
– Giờ ý đại ca sao?
– Mày thương con đó không? Thương thật lòng, muốn cưới nó làm vợ luôn đấy.
– ………………….
– Không thương thì đừng có mà rớ vô.
– Thương.
– Ừ, vậy thì vụ Nam Bắc nó không quan trọng, quan trọng là mày cho nhà người ta thấy mày là người như thế nào thôi. Mà kiểu gia đình con này ba mẹ nó đều ghét mày à?
– Không đại ca, ba nó bình thường. Còn chung sở thích với em.
– Sở thích gì?
– Nuôi chim với coi đá banh. Nó kể, ba nó cũng cuồng MU như em.
– Ờ, vậy thì khai thác đi. Cứ hốt con chim cực đẹp cực hiếm mà làm quà. Mới đầu mày kêu con ghệ mày đưa cho ba nó mà đừng có nói mày tặng, ba nó cũng hiểu à. Cha vợ con rể mà hợp mấy vụ đó sau này ổng bênh mày cho mà coi.
– Dạ, rồi. Nhưng còn vụ đạo thì sao đại ca.
– Từ từ tính, Phật có thể chịu Chúa, nhưng Chúa hiếm khi nào chịu Phật, ha ha. Khổ cho mày rồi. Thôi theo Chúa đi, dù gì nhà mày còn mấy ông nối dõi mà.
– Dạ, để em coi sao.
Cũng may thằng Hiệp chưa xỉn bằng thằng Hiếu nên nói chuyện với nó đỡ mệt tí. Nhưng mà tại sao tôi còn chưa giải quyết được chuyện của tôi xong lại lo cho mấy thằng ôn dịch này?
– Thằng Xuyên có gì nói luôn đi.
Khoảng hơn 8h là tàn tiệc. Tụi nó cứ kêu tôi ở lại nhà thằng Hiếu ngủ cho rồi, mai về sớm. Mà thôi, tôi cũng không muốn lắm. Với cả về ăn gì đó lót dạ, chứ tụi này bày đồ nhậu gì mà chẳng có quái gì, đói mờ mắt.
Chạy nhanh trên những con đường rực rỡ ánh đèn đường bây giờ đã vắng người, dừng lại trước cây đèn đỏ, tôi chợt nghĩ đến Trúc.
– Anh hứa đi, nếu mà muốn chia tay phải báo em trước 10 ngày.
– Để làm gì? Nói rồi trong những ngày đó mình làm gì?
– Em sẽ hiếp anh.
– ……………….
CHAP 15
Buổi sáng cũng không có gì đáng kể, tầm 11h thì tên Khải đã qua rủ ăn cơm mà tôi nói bận công việc tí nên nó về phòng đợi (thật ra đang type review hôm qua cho các bác), công nhận chăm làm việc bome.
Chiều nay dự là chỉ đi vô kho hàng dạo một vòng rồi về lại công ty nên tôi cũng rủ Trúc đi luôn cho em ấy biết đây biết đó.
Đang đi “tham quan” cùng anh Hà và Trúc thì lại có điện thoại của mẹ tôi. Đoán không lầm mà, lại gọi điện kêu về.
– Con nghe mẹ!
– Sao ồn vậy? Đang ở ngoài đường hả con?
– À đang ở kho, để con ra ngoài…. Rồi con nghe..
– Giờ ra sân bay đi, đón dì Xuân. Hai mẹ con dì Xuân đang ở sân bay đó.
– Dạ? Ủa? Mà… mẹ nói tới thứ 6 dì Xuân mới về mà.
– Thì đặt nhầm chuyến bay, nên không có xe đưa thẳng về nhà.
Vãi, ngay lúc đó tôi có cái suy nghĩ là tại sao từ Ý về lại không chịu đi taxi về luôn cho rồi mà phải đày đoạ nhau thế này. Nghĩ thì nghĩ chứ éo dám chửi.
– Nhưng tí con về công ty có việc.
– Việc gì? Để mẹ gọi điện nói anh Long mày là được. Nhanh đi con.
– Gửi số dì Xuân qua cho con.
Tắt điện thoại tôi đứng thần ra một lát. Có lẽ tôi ít khi nào tỏ thái độ nên mẹ tôi cứ tự ý mà ép thế này. Mẫu hệ đã lên ngôi quá lâu, phải tìm cách kháng chiến mới được.
Quay lưng bước vào thì chợt nhớ ra một chuyện… tôi phải chở em Trúc đi luôn sao? Cái gì vậy?
Cũng may là đang ở kho nên đường đi tới sân bay cũng không phải là xa lắm. Mà có cần vậy không? Nhìn qua là Trúc, em ấy vẫn thản nhiên chẳng biểu hiện gì.
– Anh nói đi rước dì Xuân là dì định cư bên Ý đó hả? – Vãi vừa nghĩ đã thấy hỏi.
– Ừ, nhớ hay vậy? – Tôi lại nhìn qua kính chiếu hậu không giấu đi vẻ bất ngờ.
– Lúc trước anh có nói qua mà.
Cười hiền một cái rồi tiếp tục quay qua bên kính, miệng thì lẩm nhẩm bài hát gì đó tôi cũng chẳng nghe rõ.
– Hello?
– Dạ alo, con là Hải dì Xuân ơi. Con đang đi tới sân bay.
– Hải hả con? Ừ, nay giọng lạ quá.
– Dạ, dì ra cổng sân bay để con rước luôn nha dì.
– Ừ con!
– Dạ!
Vừa đến sân bay cũng là lúc thấy 2 mẹ con dì ấy đang đứng xớ rớ trước cổng vào.
– Tí em lên ghế trên ngồi nhé! – Tôi quay qua Trúc khi đang bước lại chỗ dì.
– Dạ…..
Cũng không có ý gì, để 3 người ngồi sau mà trong khi Trúc chẳng quen biết gì thì cũng ngại. Nhưng mà tôi không thích có ai đó ngồi ghế trước trừ người nhà và mấy đứa bạn cả. Thói quen cả 4 năm nay rồi.
– Dạ dì, con là Hải.
– A… Là con đây hả? Trời ơi càng lớn càng bảnh nha, làm dì không nhận ra luôn.
– ….. dạ dì đứng chờ chắc lâu rồi, thôi mình về luôn đi dì.
– Ừ, tại chú của bé Thảo bận không rước được nên dì mới nghĩ tới con, có phiền không con? Mà giờ con làm ở đâu?
– Dạ bên quận 3 dì, cũng gần – Tôi vừa kéo 2 cái vali tổ bố vừa cười xả giao.
– Ừ, mà có nhận ra em Thảo không đây, à Thảo chào anh đi con.
– Dạ, em chào anh!
– …………….
– Thảo nó vừa tốt nghiệp xong đó con.
– Chào em!
Nãy giờ mới để ý, lạy Chúa cứu rỗi linh hồn tội lỗi của tôi, nhìn bé Thảo nó ăn mặc từ trên xuống dưới nhìn mà muốn hộc máu mũi. Quá mát mẻ, quá trắng, điện nước…. ừm, hề hề, quá đầy đủ.
– Ủa mà bé này là ai đây con? Bạn con hả?
– Dạ, con là thư ký của anh Hải.
– Ừ, xinh quá.
Và thế là 3 người phụ nữ “nhào vô” nói chuyện với nhau đá tôi qua một bên. Cặm cụi chất 2 cái vali vào cốp xe, thêm hàng tá thứ lỉnh kỉnh, tôi ngồi vào trong xe và nhìn xuống hàng ghế sau. Lần đầu tiên từ khi gặp lại Trúc dám trái ý tôi, dám “bỏ” tôi một mình trên băng trước.