Bạn gái cũ làm thư ký – Chương 5 – Botruyen

Bạn gái cũ làm thư ký - Chương 5

CHAP 6

Vừa mở cửa tính đẩy xe ra tới thì bị mẹ gọi ngược lại.

– Tối nay đi chơi nhớ về sớm nha Hải, mai đi ra chỗ bác Lộc với cơ quan ba mày rồi.

– Dạ? Thì ba mẹ cứ đi đi, tụi con ở nhà – Tôi ngoái đầu vào nhăn mặt.

Thật mệt mấy lúc bị ba mẹ lôi đi ra biển với lí do mua cá tươi sống về tống vào tủ lạnh ăn dần dần, ăn hết lại ra mua. Mà khổ cái là quê 2 cô người yêu cũ của tôi đều ở Phan Thiết hết, mà họ đều kiểu vô tâm vô tình (1 trong 2 người họ là Trúc) nên tự tâm tôi cảm thấy dị ứng mỗi khi nghĩ về. Hệt như được tiêm liều kháng sinh ấy, phải tiêm thế mới sống nổi.

– Lâu lâu đổi gió, mà nay có gia đình bác Hữu đi nữa, có chị Diệu đi nữa đó.

– Con 26 tuổi rồi mẹ à – Tôi vừa nói vừa phì cười, ở cái tuổi 13 tuổi mỗi lần nghe tới chị Diệu là mắt tôi sáng rỡ lên, tôi thích chơi với chị ấy lắm. Nhưng mà giờ 26 rồi, nghe tới tên chị mà sáng nữa thì chắc 2 gia đình mần xui luôn cho rồi. Tuy nhiên, mẹ tôi mém làm mẹ chồng của một người trong nhà đó. Chuyện này chắc tôi phải kể sau.

– Thì hai chị em cũng lâu rồi không gặp, với bác Hữu kêu mày đi đó.

– Khổ thế!

– Chuyện gì mà khổ?

– Thôi được rồi, con đi, mà tối nay nhớ để cửa nha.

– Về sớm cho mẹ.

– …………..

Trời ơi, phải nhắc bao nhiêu lần nữa mẹ tôi mới chịu chấp nhận cái sự thật là tôi đã 26 tuổi, đồ đạc thì mẹ tôi mua mẹ tôi chọn hết, học hành thì cũng nhà tôi quyết luôn, mai mốt ưng ai lại bắt tôi cưới nữa cho đủ bộ luôn đi.

Lấy con wave cũ của mẹ tôi rồi dong thẳng, tôi thở phào nhẹ nhõm, chứ ở thêm ở nhà nói một hồi chắc mẹ tôi khóa cửa nhốt tôi ở nhà luôn.

– Á đìu, nay anh ấy đã lộ diện – Chào tôi bằng cái cười đểu giả như thuở nào, thằng Quân tét đùi cười ha hả lên. Chắc nó cảm động quá.

– Mới gặp mặt cún của bọn mày tháng trước mà lộ lộ con khỉ.

– Ủa mà sao trễ vậy, đi luôn – Nhỏ Thanh hối.

Chạy vô trung tâm thành phố ăn uống đủ kiểu rồi cũng đi kara, tôi chẳng còn tâm trạng mà ca với hát nên chỉ ngồi im mà nghe. Tụi mấy đứa cũng kêu hú bảo lên hát đi nhưng suốt ngày cắm đầu vào làm việc thì làm sao chạy theo kịp thời đại. Mà tôi hát mấy bài già già thì tụi nó lại cười cho thối mặt.

Ngồi ròng gần 2 tiếng điếc lỗ tai thì lại kéo đi tăng 3, đi “ăn khuya”. Thực ra đó là ca nhậu chính của bọn tôi. Đến quán quen thuộc, cả đám 9 đứa ngồi kể chuyện đời. Giờ thì mỗi người 1 nơi, đều có công ăn việc làm ngon lành nhưng cứ cái kiểu thở dài ngao ngán về đời. Đang ngồi cầm chai bia mà nốc thì thằng Kiên phán:

– 2 tháng nữa tao cưới.

– Hả?

– Á đìu, anh ấy lại phát ngôn gây sốc.

– Khụ.. ặc…

Bàn có 9 đứa hết 3 đứa sặc bia, 5 đứa trơ mỏ.

– Bitch, mày có bồ hồi nào mà cưới? – Thằng Ngọc bá vai nó mà cười sằng sặc sỉ nhục nặng thằng bé.

– Đm có bồ mà giấu nha mậy.

– Tao nói thật… mẹ tao bắt cưới.

– Ha ha ha ha!!!

– Há há, tao đã nói rồi mà, mày kiểu gì cũng bị mẹ mày ép gả thôi.

– Giờ nhóm mình còn mỗi thằng Hải là chưa bị mẹ nó bắt thôi.

– Đệch, im!

Tụi nó nói vậy từ xưa giờ rồi. Trong nhóm thì thằng Kiên và tôi là 2 thằng bị gia đình quản chặt nhất, còn hơn cả bọn con gái. Nên giờ thằng cá đù Kiên bị câu ra khỏi nước rồi, còn mỗi tôi thôi.

– Mà mày có bồ chưa Hải? Đm mặt mày bảnh bao, gia đình giàu bome thì gái nó phi vào vèo vèo ha.

– Chưa, tao không hứng thú.

– Bome rồi, đm nó gay rồi, haha. – Thằng Ngọc lại giở cái điệu cười bán muối của nó ra.

– Đệch, câm cho anh, anh chỉ là chưa muốn thôi.

– Đéo tin nhé, cái ml mày mà không mê gái á?

– Xưa thì có, giờ hết rồi.

– Đm éo tin.

– Không tin kệ tụi bây.

Chốt lại câu cuối với cái mặt hầm hầm là tôi khiến tụi nó im luôn, lại chuyển về cái chủ đề thằng Kiên bị gả cho ai, có xinh không, gia cảnh thế nào, rồi chừng nào hỏi cưới tùm lum…

Gần 11h cũng tàn tiệc và hẹn tuần sau đi chơi tiếp, tôi thì cười cười chả hứa. Nếu xưa chắc tôi là đứa bày đầu, nhưng giờ thì lười chạy đi chạy về quá. Chưa kể đến việc mẹ tôi sẽ trách móc là: “Mày về nhà là vì tụi bạn mày hả?”

Mò về tới nhà đồng thời bật chế độ “Nước đổ đầu vịt” với mẹ xong tôi vào tắm táp rồi lượn lên phòng cho yên thân. Vừa cầm cái điện thoại tính đặt báo thức thì thấy tin nhắn:

“Anh cuối tuần vui vẻ nha!”

Đố các bác là ai?

90% các bác sẽ đoán là Trúc, 10% còn lại tôi xác nhận luôn. Vãi thật, dự là sẽ rất mệt với em nó đây.

CHAP 7

Mở mắt dậy là đúng 5h, tôi cùng thằng em lo vscn xong thay đồ rồi ra ngồi thần trước cửa. Thằng em nhỏ hơn tôi 7 tuổi đang học đại học năm nhất, coi bộ nó có triển vọng hơn tôi vì học Bách Khoa. Tối hôm qua nó mới về nên chả gặp tôi, lúc tôi đi chơi về thì nó cũng ngủ vùi. Thật, 2 anh em y như 2 cái bóng với nhau.

– Rồi học hành tới đâu rồi?

– Bình thường.

– Ờ, mày thì mặc định giống anh rồi.

– Tương lai mù mịt.

– Mày thì mù cái nổi gì, ba lúc đó mà nghỉ hưu sớm thì anh bao nuôi mày, ha ha.

– Anh hai nổ vãi!!

– Mày thích vãi không?

– ………………

Ngồi ghẹo nó thêm mấy câu nữa thì xe chú tài xế của cơ quan ba tôi tới. Phải nói thêm là ba tôi vừa về làm việc ở cơ quan cũ chỉ mới năm nay, trước đó tại mắc sai lầm gì đó (nghe mẹ tôi nói sơ thôi chứ tôi bên Mỹ cũng chỉ nắm tình hình chung) nên bị chuyển qua cơ quan khác. Rồi đầu năm về lại cơ quan cũ, được phục chức nghe có vẻ vui lắm.

Ôm hết đồ lên xe xong leo lên là cái mồm tôi nó mở chế độ cười te tét luôn. Gặp lại hầu hết những đồng nghiệp thân thiết của ba mà. Có thể nói tuổi thơ của tôi gắn liền với họ, nay hơn 5 năm không gặp dĩ nhiên tôi trở thành cái chủ đề cho mọi người trên xe.

Dạ vâng rồi cứ bị ép kể lể đủ thứ chuyện thì khoảng nửa tiếng sau chiếc xe của cơ quan ba tôi dừng lại ở một nơi. Đó là nhà bác Hữu, gia đình bác luôn được rước cuối cùng. Nhưng tôi lại có một cảm xúc khác.

Phải nói cả thời niên thiếu của tôi, chuyện yêu đương dính đến rất nhiều người, bọn bạn cũng nói thừa nhận rằng tôi rất rất đào hoa. 4 năm quen 7 người, cứ quen rồi bỏ quen rồi bỏ. Cho đến khi gặp được 2 người.

Người đầu tiên tên Thuý, em ấy bằng tuổi với tôi nhưng đã gọi nhau là anh em ngay ngày đầu tiên gặp mặt. Quê em ở Phan thiết (tôi đã từng nhắc qua) nhưng sống bên ngoại ở Thủ đức nên tôi mới gặp được và quen em. Rồi thì quen gần năm cũng chia tay, 3 tháng sau em đi lấy chồng, haha, thảm cảnh. Tôi còn nhớ lúc xưa khi đang quen tôi đã nghe em kể về ông Phước, đang cua em nhưng em không chịu. Thế là ổng bắt đầu “xâm nhập” vào gia đình em để lấy lòng họ. Mẹ em quý ông đó lắm và nhận là con nuôi, tôi đã thấy bực rồi nhưng em cũng cứ nói chỉ là anh nuôi thì tôi lo cái gì. Mà chuyện đời nó hay giống nhau lắm, người ta thường nói “Con gì nuôi mà không ăn”, và trong trường hợp này thấy rõ điều đó.

Nói tới đây chắc các bác hiểu rồi. Ngày tôi và Thuý chia tay, em ấy vẫn một mực nói là yêu tôi, chỉ là không cãi lại được gia đình. Tôi thấy lí do đó cũng không phải vô căn cứ vì hôn nhân ba mẹ em đổ vỡ chỉ sau 4 năm chung sống. Lúc đó em mới lên ba và về nhà ngoại cùng mẹ, từ đỏ cho đến lớn em đã phải chứng kiến cảnh ông ngoại mắng nhiếc thậm chí đuổi mẹ con em ra đường vì nỗi nhục gia can (vãi cả nhục). Nên giờ em phải nghe lời ông ngoại cưới ông Phước đấy thì cũng chẳng ai mà hó hé gì được.

Còn bây giờ sở dĩ tôi kể chuyện này ra là tôi đang ngồi trên chiếc xe, dừng trước nhà chồng em ấy. Mấy ai ngờ được em ấy lại đi lấy cháu ruột của bác Hữu, người mà tôi quen biết từ bé. Ừ, đời có nhiều cái hài, em lại là chị dâu họ của bà chị Diệu.

Nhưng mọi suy nghĩ của tôi đều bị cắt ngang khi nhìn thấy gia đình bác Hữu đi ra, rồi theo sau là thấp thoáng dáng em và ông Phước, chồng em cùng một bé gái tầm 2~3 tuổi. Đù, tháng này là tháng sao quả tạ nó chiếu hả ta, tối ngày ăn ở sao mà toàn gặp lại người yêu cũ trong hoàn cảnh éo le thế này??

Nhưng sao em không khác gì vậy? Vẫn dáng người dong dỏng cao, vẫn mái tóc mượt cột cao lên mà tôi vẫn luôn thích úp mặt vào thơm cho đã. Vẫn cái cười toả nắng hễ ai nhìn là có thiện cảm ngay từ đầu, và đôi mắt sáng có thể nhìn thấu tâm can người khác.

Nhìn em bế bé con nhà em lên xe và vui vẻ chào mọi người, tôi vội nhìn ra cửa sổ như để không cho em biết sự hiện diện của mình. Và tôi đã thành công, em bước ngang qua rồi ngồi sau tôi vài ghế cùng gia đình. Ừ thì em đã không nhận ra thật.

Nhưng sao tôi lại cứ cố mà trốn tránh thế nhỉ?

Tuy nhiên ông trời ổng đâu có bỏ qua cho tôi, bà Diệu lên sau cùng thì cái mồm cứ oang oang hỏi tôi ở đâu. Vãi cả 29 tuổi mà còn nhí nhảnh thấy sợ, vừa thấy mặt tôi ra là bay là nắm tay nhéo má các kiểu. Chị à, mình không còn là nhóc tì 10 năm trước đâu.

Đang bị hành thì vô tình nhìn xuống chỗ của Thuý lại càng quê hơn khi thấy em ấy cười híp mắt. Bị phát hiện rồi.

Cuối cùng cũng tới nơi sau hơn 3 tiếng ngồi vật vờ ê mông bên bà chị lắm lời, cứ như lưỡi bả mới lên da non vậy.

– Hi!

– ……..? À, chào Thuý.

– Hì, sao khi nãy không chào em?

– Khi nào?

– Trên xe đó, em lên sau anh mà, né em hả?

– Gì mà né, tại….

– Tại gì?

– Tại… à, lúc nãy ngủ nên đâu biết em lên xe đâu – Tôi moi lí do khá hợp lý mà đối phó thì nhận ngay cái trề môi của ẻm.

– Xạo không, tui thấy mấy người cứ liếc liếc tui.

– Vãi liếc…

– Hứ!

– Ủa ai vậy em?

– Bạn em, anh này là con bác Hoàng đó anh. – Thuý vừa nói vừa bế đứa bé từ tay chồng, trông bé đó nhát lắm.

– À, anh cứ nghe chú anh nói riết, ra là em

Sau màn bắt tay thấm đậm tình anh em mà khi xưa từng là tình địch (hồi đó ổng không biết tôi, haha, cứ như tôi là người tình bí mật ấy) thì chúng tôi mạnh ai nấy xách hành lý lên phòng để bậc phụ huynh lượn ra chỗ kéo lưới mua cá tươi sống gì đấy, hay ghê, canh đúng giờ kéo lên luôn.

Mà tự dưng tôi lại cảm thấy nhẹ lòng hẳn, có lẽ dù không còn tình cảm nhưng tôi vẫn luôn muốn biết em ấy sống như thế nào. Giờ thì an lòng rồi.

CHAP 8

Ăn cơm xong thì phòng ai nấy ngủ, riêng hai anh em nhà tôi thì vào phòng tí xong lại cầm mỗi người một cái cần câu ra mấy ao nuôi cá của bác chủ Resort. Khu du lịch này cũng khá rộng chia làm 2, khu ngăn cách giữa đường và biển thì xây khách sạn, khu từ đường đi vào trong đất liền thì bác này cho đào mấy cái hồ cá cực rộng. Điều đó cực kì cuốn hút anh em nhà tôi.

– Anh Hải ơi! Anh Hải!!!

– Rồi, ác mộng đời anh tới rồi kìa.

Nghe tiếng kêu cộng lời nói của thằng em là tôi chỉ kịp ngoái đầu ra sau rồi đứng hình luôn khi thấy bé Tiên con của bác Lộc đang hí hửng chạy tới. Các bác có biết Happy Pola không? Má đó tám lạng thì em này nửa cân đó.

Tính ra bé Tiên nó cũng hiền lành, mỗi tội thấy tôi là bám thôi rồi. Hại tôi suốt thời đại học phải canh ngay thời gian em nó vào thành phố học mới dám đi chơi biển. Không ngờ hôm nay lại dính, à, đang hè mà nhỉ. Tiêu rồi.

– Anh tới lâu chưa?

– M…..

– Sao không gọi em ra? Xấu ghê luôn.

– ………………

Ngồi xổm xuống rồi chống cằm nhìn tôi như sinh vật lạ, thề với các bác là tôi cảm thấy gai óc đều dựng đứng lên cả rồi. Đã vậy thằng em trai cũng chạy biến đi, bỏ mặt tôi ngồi “chết” tại chỗ thế này.

– Sao anh im re dạ? Nãy giờ câu được con nào chưa?

– Ch…

– Xí, anh câu cá dỡ ẹc à, để em vô lấy cần câu của ba em cho hen.

– Khỏi – Mừng quá nói được một tiếng rồi – Kh…

– Thôi mà đừng có ngại, em vô lấy nha, anh phải ngồi yên ở đây đó.

– ……………..

Bé Tiên đi rồi thì tôi bật rada dò tìm thằng em khốn nạn. Nó ôm cái cần câu qua ao bên kia rồi, vừa cắm cầm câu vừa nhìn qua tôi cười khoái trá nữa.

Đang ngồi lầm bầm chửi rủa thì…

– Hù!

– Á á, cái gì vậy!!!

– Ha ha, đồ ngốc, ngố tàu!

– Đù!

– Chửi gì đó?!

Vãi Thuý, sao tự nhiên xuất hiện ở đây? Mém tí hù tôi phát cắm đầu luôn xuống ao rồi. Hôm nay là cái ngày tai ương gì vậy?

– Đi câu hả? Được con nào chưa? – Thuý để bé con đứng xuống đất rồi dòm lom lom vào cái xô đựng cá của tôi.

– Mới câu. – Tôi biện hộ.

– Xạo quá, đi từ nãy tới giờ cả tiếng rồi.

– ………………..

– Hì hì, anh vẫn chẳng bao giờ khác được.

– Ờm.

Thở dài phát rồi tiếp tục ngồi chờ cá cắn câu, kế bên là Thuý đang líu lo chỉ chỏ mấy cái hiện tượng vớ vẩn cho bé con của ẻm. Bình thường tôi không thích trông trẻ, vì thằng em nó ám ảnh cả tuổi thơ của tôi rồi. Nhưng tự dưng hôm nay tôi lại ngồi im, và nghe những gì hai mẹ con họ nói chuyện, lâu lâu cười đểu thành tiếng sỉ nhục Thuý chơi.

Tầm 5 phút sau thì bé Tiên cũng mang cái cần câu của ba nó ra, gặp Thuý đang bồng con thì cũng dạ lễ phép lắm rồi nựng nựng bé con nữa. Trong khi ngồi chờ Tiên nó chọn con trùng béo thì tôi mới biết hóa ra Thuý đã rất hay tới nơi này cả năm nay nên bé Tiên nó mới nói chuyện thân mật như vậy. Chắc là ba tôi vừa phục chức thì cũng hay dẫn mọi người trong cơ quan đi chơi, có khả năng lúc nào cặp vợ chồng của Thuý cũng đi theo để có gì về quê nội thăm ba Thuý luôn.

Mà cũng may, có Thuý là bé Tiên nó lo nói chuyện với em mãi thôi, tôi thở dài biết ơn thần linh đã cứu rỗi.

– Tiênnnn, vô đây mẹ biểu! – Bà chủ Resort đứng bên kia đường gọi ới qua.

– Dạ!!! Chị Thúy đợi em tí nha nha, anh Hải đừng có trốn đó, hi hi.

Nó nghĩ chắc tôi trốn được?

Bé Tiên đi rồi thì không khí cũng không có gì là hào hứng, tôi vẫn chú tâm vào cái sợi dây câu để chờ con cá dốt nát nào chịu cắn câu không thì vô tình ngó qua.

– Ủa gì vậy?

– Giữ.. giữ bé Mèo cho em.

– Ờ ờ…

Ra là bé con được gọi là bé Mèo sao? Dòm quài thì thấy cũng giống Mèo thiệt.

– Mà em làm gì vậy? Có cần câu rồi mà.

– Anh bị nặng vía quá.

– Hả?

– Để em.

Nói rồi Thuý cầm cái cần câu khi nãy của tôi mà chọn một điểm cách xa tôi chừng 10m thì bắt đầu thả dây. ( Truyện được đăng miễn phí tại Haythe.US – truy cập ngay để đọc nhiều truyện khác nhé. ) Trời ơi cá hôm nay lặn hết rồi, cần câu xịn mà còn không câu được đây này.

Ôm con bé được khoảng 1 tí (bé này tưởng nhát ai dè được tôi bế lên ôm thì nó lại im re mà ngắm trời đất) tôi rề lại chỗ Thuý.

– Đi xa ra, đừng có ám em.

– Mắc cái gì, con em nó đòi em nè.

– Anh đừng có lí sự, đi chỗ khác chơi đi, em đang tập trung.

Vãi cả câu cá cũng tập trung thấy ớn, nhìn chòng chọc vào cái phao luôn.

Bị hắt hủi, 2 chú cháu bèn quay về chỗ cũ mà tiếp tục nhìn vô cái cần câu xịn.

– Á, cắn câu rồi nè!!!

Nhìn qua thì thấy Thuý khua tay múa chân rồi ra sức kéo cần lên, tầm 3s sau con cá nó ngoi lên mặt nước. Bác Lộc cho con cá Rô nó ăn gì mà bự dữ.

Và cái xô của tôi 3p sau đã có được một con cá.

– Thấy gì chưa?

– Bình thường.

– Em giỏi hơn anh.

– Tại anh nặng vía.

– Ha ha, anh chịu thừa nhận rồi hả?

Vậy là Thuý lại câu được một con cá to khác, con này bị đột biến gen dài 1m78 nặng 62kg.

CHAP 9

Ngồi chốc nữa thì chồng Thúy cũng ra. Thật ra nhìn bề ngoài anh Phước này cũng khá phong độ, cơ thể vạm vỡ hơn tôi rất nhiều, chắc gấp rưỡi tôi rồi.

– Sao không cho con ngủ? Chiều còn về nội nữa mà em?

– Anh cứ bế con vào cho con ngủ đi, em đang câu cá.

– Lại câu, à cám ơn Hải, qua với ba nào – Ông Phước vừa cười vừa bế bé Mèo từ tay tôi, thấy cách mà ổng nhìn bé thì tôi tin ổng rất rất là thương con và chiều chuộng nó vô điều kiện.

– Vào cho con ngủ đi, rồi tí em vào sau.

– Ừ, 2 em cứ nói chuyện đi.

Nói xong ông Phước bế con bé vào, vừa đi vừa nựng ra chiều yêu thương lắm, cũng mừng cho 2 mẹ con.

– Nè, có bồ chưa?

– Anh á?

– Chứ anh nghĩ em hỏi con cá hả?

– Ừ, chưa.

– Anh đừng có xạo với em nha, cái bản mặt của anh mà chưa hả?

– Chưa mà, từ lúc đi qua Mỹ là anh chẳng hề có mảnh tình nào hết.

– Ừm, nhớ lúc đó anh chỉ nhắn 1 tin qua yahoo cho em, xong chẳng thấy online nữa.

– Ừ.

– Rồi qua bên đó không quen được ai hả?

– Không, cũng tính quen cho đỡ buồn nhưng sợ bị quả báo nữa. Ha ha.

– Rồi 2 năm nay anh cũng không có ai luôn?

– Vừa về nước là anh vào công ty của ông anh họ làm, không có thời gian để suy nghĩ.

– Hèn gì!

– …………..

– Hì, thôi từ từ đi kiếm cô người yêu nào rồi cưới đi, 26 tuổi rồi.

– Ừ.

Rồi tôi ngồi thở dài nhìn xa xăm. Cuộc đời tôi cho đến giờ phút này cũng không trãi qua biến cố gì lớn, cứ đều đều mà sống. Chuyện vợ con cũng chưa quan tâm lắm, trước tiên phải tạo dựng cho bản thân cái gì đó để người ta biết mình là ai rồi tính gì tính.

Nhìn qua bên cạnh thì đã thấy Thúy cầm cái cần câu cùi mía lại gần ngồi kế tôi từ lúc nào rồi.

– Bé Mèo cũng dễ thương ha.

– Vậy hả? Nó giống mẹ nó đó, hi hi.

– ………….

– Thôi khen đi, đừng có ngại.

– Hình như anh dò trúng kênh của em rồi.

– Hì hì, nó là tất cả của em mà, niềm hạnh phúc duy nhất.

– ……………..

– Thật đó.

– Ừ, anh biết.

– Từ lúc có chồng, em đã nghĩ mình phải từ bỏ hết, phũ luôn cả tình cảm của mình. Vì em nghĩ và luôn nhắc nhở mình là đã có chồng rồi thì chỉ được quyền nghĩ về chồng thôi.

– Ừm.

– Luôn phải ghi nhớ mình là một người vợ, rồi lúc em sinh bé Mèo ra thì lại nghĩ cho bé. Em khổ lắm, anh không thể nào hiểu được đâu.

– ………………..

– Đàn ông các anh không thích có thể bỏ, nhưng em là đàn bà, dù cho có cưới phải một người chồng không ưng ý cũng phải chịu.

– Em? Em chưa bao giờ yêu ông Phước?

– Em thương ảnh, vì ảnh là chồng em và là ba của con em.

– Ừ, mà dù sao thì ông Phước cũng rất yêu em và bé Mèo đúng không?

– Em cũng không biết trả lời như thế nào với anh nữa, chỉ muốn nói một câu là không có bản lĩnh.

– ………………….

– Mà phụ nữ lấy chồng hơn nhau ở chỗ đó thôi.

– Rồi em sẽ yêu ổng thôi, dần dần sẽ như vậy.

– Em không biết. Anh Phước thương em lắm nhưng người thương em đâu có thiếu, em chỉ mong ở bên một người bản lĩnh để làm em cảm thấy hạnh phúc.

– ……………..

– Mà bây giờ thì đã có bé Mèo rồi, em cũng muốn cố gắng, được ngày nào hay ngày đó. Khi không chịu nỗi nữa thì bung thôi.

– Đừng nói như vậy, bé Mèo có cần có ba mà.

– Vì vậy nên em mới cố gắng. Em từ nhỏ đã không có ba, em hiểu cái cảm giác đó hơn ai hết. Em không muốn con em khổ.

– Vậy thì em nên dạy cho ông Phước trưởng thành và có bản lĩnh, em dư sức làm điều đó mà đúng không?

– Em thử rồi, không được. Em giờ chẳng thể yêu ai được nữa rồi.

– Vì em chưa đặt niềm tin vào ổng, chưa nghĩ ổng sẽ thay đổi được.

– …………….

– Bây giờ 26 tuổi em suy nghĩ khác, nhưng đến năm 36 tuổi em sẽ suy nghĩ khác đi. Có khi lúc đó trong mắt em chỉ có mình ổng thì sao?

– Em luôn hy vọng ngày đó sẽ xảy ra với em.

– Em đừng tìm cách chạy trốn Thúy à, em còn con, con em lại cần ba nó. Em cũng rất thương ông Phước mà đúng không. Vì con em đi.

– Em biết em phải làm gì mà. Chí ít được làm mẹ đã là hạnh phúc lắm rồi.

– Ừ, cố lên.

– Anh sẽ luôn ủng hộ em?

– Ừ, anh sẽ luôn ủng hộ em hết mình.

– Ừm! Hì, cảm ơn anh. Thật ra ngày em nhắn tin cho anh nói em sẽ đi lấy chồng, em ước là mình chưa bao giờ gặp anh và yêu anh.

– ………………

– Mặc dù khoảng thời gian đó em đã rất vui, rất hạnh phúc nhưng không gặp nhau thì sẽ dễ dàng cho 2 đứa hơn.

– ………………

– Và em luôn muốn anh có được một cuộc sống tốt hơn em.

– Ừm.

– Không được để con gái dụ nữa nghe chưa? Mình phải là người đi dụ gái.

– Vãi Thúy!! – Tôi mém sặc nước miếng với cái cách nói chuyện éo liên quan của cô người yêu cũ này.

– Nói cái gì đó??? Ủa mà mấy giờ rồi?

– Hơn 3 giờ rồi. Mà để anh xách con cá vô cho nhà bếp, để chiều người lớn có đồ nhắm.

– Anh nay còn phá mồi không?

– Ha ha, vẫn như xưa.

– Biết ngay mà!!!

CHAP 10

Qua cuộc nói chuyện đó, tôi nhận ra mình thật sự đã xem Thuý như một người bạn. Bỏ qua hết mọi chuyện còn vướn mắt lúc xưa, gác lại cái tình cảm kể cả mối nghi hoặc về em, tôi biết Thuý cũng đã khổ lắm rồi. Có lẽ hiện giờ ngoài cô bạn thân ra, có lẽ Thuý là người mà tôi có thể nói chuyện một cách thoải mái nhất.

Khoảng 3h30 thì các bậc phụ huynh bắt đầu lục đục cho cuộc nhậu hoành tráng để chia tay. Đoàn chúng tôi đi hơn 30 người nên cứ mỗi người một việc loáng cái là xong. Dù nói là còn phá mồi nhưng cái tuổi 26 của tôi thì chỉ có phá….. thôi chứ phá mồi cái gì nữa (Ha ha, tôi thích suy nghĩ của các bác).

– Các bác con đi trước! – Ông Phước vai mang ba lô, tay thì cầm đủ thứ lỉnh kỉnh. Đứng bên cạnh là Thuý đang ôm bé Mèo cũng cúi đầu chào tất cả mọi người.

– Ừ con đi đi, về nhà mấy ngày rồi về lại.

– Dạ.

– Ủa 2 đứa nó đi đâu vậy anh Hữu?

– Tụi nó về quê của con bé Thuý đó mà.

Sau màn chào hỏi thì Thuý đi ngang qua chỗ tôi ngồi sẵn tiện đá vào mông một phát. Hơi bất ngờ nhưng nghĩ là em ấy muốn chào từ biệt “một cách dịu dàng” nên tôi cũng chỉ nhìn lên cười ai dè thấy em ra hiệu kêu tôi đi theo.

– Gì?

– Cho em số điện thoại! Nãy quên.

– Ờ, 091***8889.

– Số đẹp ta, ngày sinh luôn.

– Chậc, tất nhiên.

– Rồi, lưu cho em – Vừa nói Thuý vừa chìa điện thoại ra.

– Ơ..!?

– Em có tay đâu mà bấm số – Ẻm sừng sộ, đúng thiệt, 2 tay bế con cả rồi.

– ………………

– Rồi, đi nha.

– Ừ, về quê vui nha.

– Ừa. Anh lo kiếm bồ đi, mà kiếm xong phải cho em gặp để kiểm duyệt. Chứ anh thì đù lắm.

– Vãi….

– Im!

Sao tôi luôn bị tụi con gái nó xỏ mũi thế nhỉ?

Quay lại chỗ ngồi rồi chờ cho tới khi chiếc xe đưa Thuý và chồng con rồ máy bắt đầu từ từ hướng về phía Thành phố Phan Thiết mà chạy thì tôi mới ngoái đầu nhìn lại.

Phải hạnh phúc nhé, người con gái anh từng yêu.

Ngồi tí thì cũng có bác kêu tôi có bằng Thạc sĩ kinh tế trong tay rồi thì vô nhà nước làm luôn đi, bon chen bên ngoài làm gì cho phí mấy năm. Tôi thì cười còn ba thôi thì cứ bảo tôi muốn làm gì tuỳ thích, ba mẹ luôn ủng hộ.

Chắc có lẽ hôm ấy tôi đã nhận ra mình rất hạnh phúc, và hầu như có tất cả mọi thứ trong cuộc đời này.

Trừ con bồ.

– Ủa mà chị Diệu đâu rồi bác? – Tôi quay qua hỏi bác Hữu.

– Nó tối qua làm bài luận văn giờ ngủ rồi con.

– Dạ? Luận văn?

– Ừ con. Nó học lên Thạc sĩ.

– À dạ.

– Thiệt chứ bác cũng mong nó học nhanh như con cho xong chứ giờ cứ đi làm đi học nhìn nó mà bác nản.

– Hải, mày có bồ chưa? – Bác Bảo đưa đôi mắt đỏ ngầu cắt ngang cuộc nói chuyện, chắc say lắm rồi.

– Dạ chưa.

– Mày…kh.. hông.. có chịu người ta.. phải không?!

– Dạ.. con có làm gì đâu bác.

– Xạo.. đây, bác sẽ giới thiệu cho mày một con bé… dễ thương hiềnnnn số 1 luôn.

– Dạ…..

– Mày chịu không?

– Thôi thôi, nó còn nhỏ mà – Mẹ tôi xua tay giải vậy giùm, đúng là thánh thần đời tôi.

– Chời, chị Sương cứ như vậy thì làm sao thằng này nó có bồ. Hải con nói thiệt đi, mẹ con không chịu bồ con phải.. hông?

– Anh xỉn quá rồi – Vợ bác Bảo bắt đầu can ngăn, thêm mấy lời nói của các bác đang ngồi đó nên bàn nhậu đã chuyển sang chủ đề khác. Hú hồn.

Bác Bảo là người miền Bắc không lai luôn nhưng do 20 tuổi đã vào đây sinh sống riết, chắc bị nhiễm cách ăn nói nên nghe tiếng bác rất hài. Hôm nào canh me thu âm lại mới được, tôi khốn nạn vãi, ha ha.

Khoảng 7h thì đoàn người bắt đầu dọn dẹp rồi khởi hành về nhà. Nhìn mặt bác nào bác nấy đều đỏ ké, các bà mẹ thì cũng mệt nên ai nấy đều ngủ quèo. Trên xe còn mỗi tôi, thằng Huy đang ôm điện thoại nó chơi game, và chị Diệu cũng đang lờ đờ. Vãi cả ngủ như heo.

Khốn khổ.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.