Bách Biến Tiêu Hồn – Chương 99 Giải Quyết Tận Gốc – Botruyen
  •  Avatar
  • 42 lượt xem
  • 3 năm trước

Bách Biến Tiêu Hồn - Chương 99 Giải Quyết Tận Gốc

Ưu Lệ Ty cầm chiếc khăn lông được tẩm nước nóng rồi nhẹ nhàng lau mặt cho hắn. Lưu Sâm đã sớm chìm vào giấc mộng, nhưng Ưu Lệ Ty vẫn ngắm nhìn khuôn mặt của hắn thật lâu. Nàng cảm thấy hơi men ở trên mặt hắn dường như đang bốc hơi theo chiếc khăn ấm rồi tan biến mất, cả khuôn mặt của hắn liền dần dần trở nên trong sáng. Đôi mắt của Ưu Lệ Ty cũng nhìn đến đờ đẫn, dường như trong lúc bất tri bất giác, bao nhiêu hơi men từ trên mặt Lưu Sâm đã chuyển sang hết lên mặt của nàng rồi vậy.
Bóng đêm càng lúc càng đen hơn, Ưu Lệ Ty cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu rồi, bỗng nhiên nàng đưa mắt nhìn quanh một vòng, đồng thời cũng không quên nhìn ra cửa sổ, sau đó nàng cúi người xuống rồi nhẹ nhàng hôn phớt lên đôi môi của Lưu Sâm. Nụ hôn đó chỉ vừa phớt nhẹ lên môi hắn mà toàn bộ khuôn mặt của nàng đã đỏ bừng lên rồi. Sau đó nàng ngồi bật dậy, nhìn quanh khắp nơi thêm một lần nữa, rồi lại cúi người xuống…
Vào ban đêm vắng lặng như tờ thế này, nàng Ưu Lệ Ty thánh khiết đã thay đổi thành một tiểu cô nương bình thường, nàng hăng hái chơi một trò chơi rất động tâm.
Trong giấc ngủ say, Lưu Sâm nằm mơ thấy hai thế giới khác nhau và người cũng đến từ hai thế giới khác nhau. Lúc thì hắn thấy được các tòa lầu cao ốc, lúc thì thấy ma thú chạy loạn khắp nơi, lúc thì thấy Cách Tố, lúc lại thấy Cách Phù, mà bụng dưới của Cách Tố không biết tại sao lại mọc ra một đóa hoa Thủy Tiên đỏ rực rỡ….
Rốt cuộc hắn cũng cử động, rồi khó khăn mở hai mắt ra. Khi vừa nhìn rõ sự vật trước mắt thì hắn liền ngây ngẩn cả người. Đây là một căn phòng nhỏ, phía trước cửa sổ có một nữ hài đang đứng quay lưng lại với hắn. Khi nàng ta vừa nghe có tiếng động ở trên giường thì liền chậm rãi quay đầu lại, hỏi:
– Ngươi tỉnh rồi à?
Thì ra là Ưu Lệ Ty, trên mặt nàng cũng đỏ bừng như vậy, chẳng lẽ cũng uống say rồi sao?
Lưu Sâm khẽ lắc lắc đầu, hỏi lại:
– Ta thật đã uống quá nhiều rồi! Ưu Lệ Ty, đây là nơi nào thế?
– Chúng ta vẫn còn đang ở tửu điếm!
Rốt cuộc nét đỏ hồng ở trên mặt Ưu Lệ Ty cũng biến mất, nàng nói tiếp:
– Muốn ta đưa ngươi trở về không?
– Được, hai chúng ta cùng trở lại. Bọn họ đâu rồi?
– Nói không chừng họ đã về từ lâu rồi cũng nên, họ có ý trung nhân chiếu cố mà….
Vừa nói tới đây thì khuôn mặt của nàng lại đỏ bừng lên. Hai người kia đều có ý trung nhân chiếu cố, mà bản thân mình lại đang chiếu cố cho A Khắc Lưu Tư, không biết hắn có phát hiện ra hành vi mờ ám của mình hay không nhỉ? Tuy rằng trước lúc hắn mở mắt ra thì mình đã nhanh chóng lảng ra chỗ khác, nhưng lại không nắm chắc là hắn có biết hay không.
Lưu Sâm không chú ý tới thần sắc biến hóa của Ưu Lệ Ty, hắn ngồi dậy rồi nói:
– Tốt lắm, chúng ta rời khỏi đây thôi. Ưu Lệ Ty, ngày mai ngươi cũng về nhà phải không?
– Ừm!
Ưu Lệ Ty đáp nhẹ:
– Ta rời khỏi nhà đã ba năm rồi, đáng lẽ cũng nên trở về thăm nhà sớm mới phải. Ta rất nhớ mẫu thân của ta….
Thế rồi hai người sóng vai nhau quay về ký túc xá. Sau khi vẫy tay từ biệt nhau, Lưu Sâm quay về đã lâu lắm rồi mà Ưu Lệ Ty vẫn còn ẩn thân ở đằng sau một thân cây lớn, nàng đứng yên bất động dõi mắt theo hướng mà hắn vừa khuất. Đêm nay đối với nàng có giá trị lớn nhất trong đời. Trong đêm này, lần đầu tiên nàng đã chăm sóc cho một nam sinh, và cũng là lần đầu tiên nàng đã hôn môi của một nam sinh. Đây là điều mà nàng chưa bao giờ tưởng tượng ra nổi. Bấy lâu nay nàng vẫn cho rằng loại chuyện như thế giữa nam và nữ là một chuyện rất hư hỏng và ô uế, nhưng không ngờ hôm nay nàng mới phát hiện ra cái chuyện ô uế đó lại mỹ lệ tới như vậy. Tại sao đêm nay nàng lại muốn đến tửu điếm chứ?
Tại sao nàng lại để mặc cho họ (thậm chí còn xúi giục nữa) uống say? Chẳng lẽ là vì muốn tạo cho mình một cơ hội để chăm sóc hắn? Tất nhiên Ưu Lệ Ty sẽ không thừa nhận điểm này. Nàng đã từng khuyên hắn đến với Cách Phù, bởi vì nàng ta đã không tiếc đánh mất danh tiết vì hắn. Điều đó là xuất phát từ tâm tính thiện lương của nàng, nhưng nàng lại không thể tự khống chế được mình. Khi khoảng cách giữa nàng và hắn trở thành thật gần gũi, nàng lại càng khó kìm chế bản thân hơn, và nàng chỉ hy vọng hắn sẽ vĩnh viễn không biết tới những nụ hôn say đắm đó.
Thời gian lặng lẽ trôi, Ưu Lệ Ty thầm thở dài một hơi, nàng cũng không biết tại sao mình lại thở dài như vậy….
oooOooo
Sau khi tắm rửa xong thì trời đã là bình minh!
Thu thập hành trang xong, Lưu Sâm đến phòng của Cách Phù, hôm nay là ngày từ biệt nhau, nếu không có mục tiêu cởi ra bức màn bí mật của Khắc Mã, có lẽ hắn sẽ không muốn chia tay Cách Phù mà còn dẫn nàng về nhà với hắn nữa. Nhưng chuyện của Khắc Mã quan trọng hơn, vì vậy mà hắn chỉ còn cách cáo biệt với nàng thôi, hy vọng nàng sẽ không khóc trước lúc chia tay.
Cửa phòng được mở ra, Cách Phù không hề khóc, mà trái lại còn tươi cười rất vui vẻ nữa.
Trong phòng Cách Phù còn một người khác nữa. Khi vừa thấy người đó xong, Lưu Sâm chợt cảm thấy hơi xấu hổ. Hắn có nằm mơ cũng không ngờ người kia lại tới đây, nàng chính là Cách Tố. Lúc này nàng đang dùng ánh mắt nửa như cười mà không phải cười để nhìn hắn.
Lưu Sâm ho khan một cái rồi nói:
– Giảng sư, chào buổi sáng tốt lành!
Cách Phù vui vẻ khoe:
– A Khắc Lưu Tư, Cách Tố giảng sư đã nhận lời sẽ đặc biệt dạy thêm ma pháp phụ cho ta trong những ngày nghỉ sắp tới. Mới sáng sớm mà giảng sư đã đến đây rồi.
Sáng sớm đã tới? Chẳng lẽ tối qua mình không đến phòng nàng thì nàng đã không ngủ được sao?
Lưu Sâm cười nói:
– Vậy thì ngươi phải cảm tạ giảng sư thật nhiều vào! Sẵn có giảng sư ở đây, vậy ta cũng cáo biệt với nhị vị luôn một lần cho tiện!
Cách Phù nhoẻn miệng cười:
– Đã cảm tạ rồi! A Khắc Lưu Tư, ngươi chờ một chút, để ta đi lấy món quà cho ngươi!
Nói xong, nàng liền chạy vù vào phòng ngủ của mình, sau đó còn đóng cửa lại nữa.
Cửa phòng vừa đóng lại, Lưu Sâm liền đưa tay kéo Cách Tố vào lòng rồi ôm chặt lấy nàng. Cách Tố kinh hoảng chỉ chỉ vào phòng ngủ của Cách Phù, nhưng đôi môi của nàng liền bị hắn hôn thật say đắm, sau đó lại nghe tiếng hắn vang lên:
– Ái cơ, nàng lợi hại thật! Sợ ta dẫn Cách Phù đi nên phải dùng tới diệu kế “giải quyết tận gốc” phải không?
Cách Tố nhéo vào hông của hắn một cái thật mạnh rồi cười nói:
– Tối hôm qua ngươi không có ngủ ở đây, điều đó cho thấy ngươi không có ý định sẽ mang theo nha đầu đó. Ta vốn đâu cần phải nhiều chuyện chứ, đồ ngốc!
Lưu Sâm cảm khái nói:
– Nàng đúng là một tình nhân rất khôn khéo! Đã dùng tới chiêu “giải quyết tận gốc” rồi còn tới đây bắt gian nữa!
– Nói thật là khó nghe!
Cách Tố cố nhịn cười, nàng ôm hắn thật chặt rồi nói:
– Ái lang, sớm trở lại nhé! Ta sẽ nhớ ngươi lắm đấy…
– Ừm, nhất định rồi! Ta cũng sẽ rất nhớ….bảo bối kiêu hãnh của nàng nữa. Cho ta vuốt ve chút nào….
Vừa nói, hắn vừa vuốt ve đôi ngọc thố mềm mại và đàn hồi….
Cách Tố khẽ liếc về phía cửa phòng ngủ của Cách Phù, rồi thì thầm vào tai hắn:
– Chẳng lẽ bảo bối của nha đầu đó lại….không kiêu hãnh à?
Vừa dứt lời thì ở trong phòng có tiếng bước chân vang lên, Cách Tố vội vàng thoát ra khỏi vòng tay của Lưu Sâm, nàng đứng bên cửa sổ và cố dằn cơn xúc động của mình xuống. Tiếp theo đó thì Cách Phù mở cửa đi ra, trong tay nàng là một cái bọc nhỏ. Nàng đưa vật đó cho Lưu Sâm rồi nói:
– Món này do ta làm, thủ công không được tốt lắm, ngươi xem thử đi…
Lưu Sâm mỉm cười mở bọc ra, trong đó là một bộ y phục màu đen, chất liệu khá tốt và mềm mại trơn láng. Lưu Sâm lộ rõ nét cảm động trên mặt, còn Cách Tố thì khẽ ho khan một tiếng rồi hỏi:
– Cách Phù, phòng vệ sinh của ngươi ở đâu thế?
– Ở bên kia!
Cách Phù nhiệt tình hướng dẫn cho giảng sư.
Cách Tố bước vào phòng vệ sinh rồi đóng cửa lại. Vừa thấy nàng đóng cửa xong thì trên mặt Cách Phù lại đỏ bừng lên. Lưu Sâm lùi tới một góc tường, còn Cách Phù thì cũng chậm rãi bước tới rồi ngã vào lòng hắn. Hai người hôn nhau say đắm, mà không nói lời nào. Sau đó hắn từ từ đẩy nàng ra, trong mắt nàng lấp lánh một loại quang mang gì đó, rồi bên tai nàng vang lên thanh âm ôn nhu của hắn:
– Ta đi đây, bảo trọng nhé!
– Ngươi cũng bảo trọng!
Tuy rằng chỉ có mấy tiếng ngắn ngủi, nhưng cũng đủ khiến cho Cách Tố lúc này đang vểnh tai nghe ngóng ở trong phòng vệ sinh phải thở dài một hơi. Mấy tiếng đó tuy rất bình thường, nhưng nàng nghe ra ở trong đó có thật nhiều sự ôn nhu và trìu mến. Chẳng lẽ tiểu nha đầu này lại là tình địch của mình sao? Tuy nàng không nhìn thấy được hai người họ qua khe cửa, nhưng chỉ với mấy tiếng đó cũng đủ rồi.
Tuy rằng lần từ biệt này với hai mỹ nhân không hề kịch liệt chút nào, nhưng những lời đã nói sẽ khiến cho họ lưu luyến không thôi. Lưu Sâm hít một hơi thật sâu, dằn hết những tâm tình của mình xuống rồi đi thẳng vào tòa lầu ký túc xá dành cho các nữ sinh. Đó là lầu ba, một căn phòng đang khép cửa hờ. Hắn gõ nhẹ lên cửa mấy cái thì liền thấy Khắc Mã bước ra mở cửa. Lưu Sâm khom người chào:
– Khắc Mã tiểu thư, có thể lên đường được chưa?
– Ta đang định đến phòng của thiếu chủ để nghe sai phái. Không ngờ ngài lại đến đây trước, thật là thất lễ!
Khắc Mã cung cung kính kính đáp:
– Thiếu chủ, xin mời!
Thế rồi hai người cỡi hai bạch lộc rời khỏi học viện (tuy rằng đại đa số học viên đều là những kẻ nghèo mạt, nhưng học viện cũng có một chính sách ưu đãi, đó là mỗi khi các học viên trở về nhà thì có thể mượn tiền lộ phí. Thủ tục rất đơn giản, sau khi trở lại học viện thì chỉ cần trả giá gấp đôi là được. Đương nhiên, học viện có bán bạch lộc, ngựa, hoặc các loại tọa kỵ, vv…..giá cả không cao, cũng chỉ mắc gấp hai, ba lần ở bên ngoài thôi). Lớp lá khô ở trong Tô Nhĩ Tát Tư học viện bị vó lộc dẫm nát tan tành, sau khi chạy được một lúc lâu thì đã thấy cửa thành xuất hiện ở trước mắt rồi.
Đôi bạch lộc phi nhanh qua cửa thành, nhắm thẳng về phía thảo nguyên ở trước mặt, và chậm rãi biến mất trong tầm mắt của mọi người. Một nữ hài đứng nhìn thật lâu về phía trước, trên mặt nàng tràn ngập biểu tình hoang mang. Trong đời nàng chưa hề có loại biểu tình như thế bao giờ. Pha Tư Đế à Pha Tư Đế, ngươi có về không? Mà ngươi còn trở về để làm gì nữa? Đoạn hành trình đó thật là dài, mà những ngày nghỉ sắp tới cũng thật là dài….
Pha Tư Đế không hề biết ở sau một thân cây khác cũng đang có một nữ hài khác buồn bã quay đầu lại. Trên mặt nàng ta cũng rất đau khổ, thậm chí còn có dấu hiệu của bệnh trạng nữa. Chẳng lẽ nàng ta đã bệnh rồi sao? Tư Á không biết tại sao hôm nay mình lại muốn tới đây, chẳng lẽ chỉ để nhìn bóng lưng của hắn thôi sao?
Hắn cùng trở về với vị cô nương kia, chắc là thích nàng ta rồi. Mặc kệ cuối cùng hắn sẽ thích vị cô nương đó hay là Cách Phù, nhưng chính bản thân nàng sẽ dần dần phai mờ ở trong mắt hắn. Nàng đã thoát khỏi hắn và được an toàn rồi, nhưng tại sao nàng lại luôn cảm thấy lo lắng và đau khổ ở trong lòng thế nhỉ?
oooOooo
Trong lòng của Lưu Sâm cũng rất phức tạp!
Nữ hài đã thiết kế một loạt những cái bẫy cho hắn rất có khả năng là nữ hài đang đi bên cạnh mình đây. Dù là mở miệng hay ngậm miệng thì cũng đều xưng hô “thiếu chủ”, chỉ thiếu quỳ xuống để tùy ý mình sai khiến mà thôi. Với loại nữ hài như thế này, hắn nên nói những gì đây? Trên lý thuyết thì nàng ta sẽ không có gan phản kháng, nhưng hắn vẫn thấy khó mở miệng làm sao, bởi vì nếu nàng ta thật là người đó, vậy thì tất nhiên sẽ là một người cực kỳ khôn khéo, là một con hồ ly cực kỳ thông minh.
Việc đối phó với người thông minh khác hẳn với việc đối phó với kẻ khờ khạo, và tính khiêu chiến cũng rất cao chứ không có nghi ngờ gì.
Sau khi đi được hơn mười dặm, bốn bề đã là thảo nguyên mênh mông. Lưu Sâm vẫn chưa mở miệng, tất nhiên Khắc Mã cũng lại càng không mở miệng trước.
Sau đó Lưu Sâm ghì cương lại và nói:
– Khắc Mã, hãy nghỉ ngơi chút đi!
Khắc Mã cũng dừng lại rồi đáp:
– Dạ, thiếu chủ!
Lưu Sâm cười khổ nói:
– Ở đây chỉ có hai người chúng ta thôi, ngươi không cần phải xưng hô như vậy. Ngươi cũng biết đó, ta không thích người khác gọi mình là thiếu chủ lắm, ở học viện lại càng không thích hơn.
Khắc Mã đáp:
– Khắc Mã thật đáng chết! Ở học viện, Khắc Mã đã không cẩn thận mà nói lộ ra lai lịch của thiếu chủ, khiến cho thiếu chủ không thích!
Lưu Sâm nghe vậy thì hơi sửng sốt. Đây là việc mà hắn đang muốn hỏi, nhưng còn chưa kịp hỏi thì nàng đã nói trước rồi. Đúng là một kẻ thông minh mà! Nói chuyện với người thông minh cũng có chỗ tốt đó chứ, ít ra mình cũng tiết kiệm được không ít lời nói.
– Ta đã sớm biết là ngươi đã tiết lộ điều đó, nhưng tại sao ngươi lại làm vậy?
Khắc Mã lúng túng nói:
– Đây là do Khắc Mã đã quá ngây thơ. Trong lúc tâm sự với các bạn học, khi mọi người đề cập đến quê hương của mình và nói đến các tử tôn của đại công các nơi, hoặc là tử tôn của các đại ma pháp sư của học viện, vv….thì ai nấy cũng đều khoe tử tôn của đại công của họ rất tài giỏi các thứ, nhưng ta chỉ muốn cho họ biết là đám tử tôn đó nào có thể so sánh với thiếu chủ của Phong Thần đảo chúng ta chứ? Ta vốn chỉ muốn khoe sự lợi hại của tám trăm dặm hải vực, nên đã kể ra những thành tích oanh liệt của thiếu chủ ở học viện, mục đích chỉ là muốn cho chúng bạn kinh ngạc thất sắc thôi, không ngờ tên Na Nhĩ Tư đáng ghét kia lại không biết nghe được tin tức này ở đâu. Gã đã tuyên dương trắng trợn danh tiếng của thiếu chủ, và còn nói xấu ngài…..

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.