Lưu Sâm khẽ động, y phục của nàng liền được cởi ra. Trước mặt hắn liền hiện ra đôi ngọc thố trắng nõn và đang run nhè nhẹ, thanh âm của Cách Phù cũng run lên:
– Bây giờ đang là ban ngày mà….A Khắc Lưu Tư, buổi tối ngươi hãy trở lại….
Nàng chưa nói xong thì đột nhiên cảm thấy đôi ngọc thố của mình nóng rần, thì ra đã bị đối phương ngậm lấy. Cách Phù hoảng hốt gọi:
– Chờ một chút….chờ một chút không được à? Đâu có ai chạy đi đâu được chứ….
Sau vài cái giãy dụa, rốt cuộc toàn bộ y phục của nàng cũng được trút xuống. Nhìn mấy điểm đỏ hồng ở giữa hai chân nàng, Lưu Sâm xót xa nói:
– Hảo cô nương, vì ta mà chuyện gì ngươi cũng làm sao?
– Ừm! Vì ngươi, chuyện gì ta cũng chịu làm!
Cách Phù ôm lấy cổ hắn, nàng từ từ kéo hắn đứng lên rồi nói:
– Đến đây nào, ta….ta không sợ đau!
Tuy nói là không sợ đau, nhưng đến khi hắn tiến vào người nàng thì chỉ nghe nàng kêu lên thất thanh. Sau khi thét lên đau đớn xong, Cách Phù lại hạ giọng nói:
– Ngươi xem thử có máu không!
Lưu Sâm cúi đầu nhìn xuống, trên chiếc đùi trắng nõn của nàng đang có một dòng máu lặng lẽ chảy ra. Cách Phù khó khăn ngóc đầu lên, trên trán toát đầy mồ hôi nhưng nàng vẫn mỉm cười nói:
– Hay lắm, ta sợ mình đã quá tay….Hảo nam nhân, ta giữ lại chút vốn liếng để ngươi phá!
Lưu Sâm nghe vậy thì rất cảm động, hắn vừa nhẹ nhàng hoạt động, vừa âu yếm hôn lên môi nàng, đồng thời còn xoa nhẹ trên người nàng để giúp nàng giảm cơn đau. Nữ hài này khiến cho hắn thật cảm động. Nàng vì hắn mà chuyện gì cũng dám làm, bao nhiêu sự rụt rè hay danh tiếng cũng chẳng màng tới. Tất cả thế giới của nàng đều lấy hắn làm trung tâm. Với một nữ hài như thế, làm sao mà hắn không yêu thương cho được?
Cao trào đến với Cách Phù rất nhanh, sau đó cao trào đến với nàng lần thứ hai, rồi thứ ba thì Lưu Sâm mới đạt tới cao trào. Hắn nhớ kỹ lời nàng từng dặn: đừng khiến nàng hoài thai!
Sau cơn mây mưa, hai người nằm ôm nhau ở trên giường. Cách Phù thỏa mãn nằm hưởng thụ những cái vuốt ve đầy ôn nhu của Lưu Sâm.
– Bây giờ không còn gì phải lo nữa, dù ai có muốn kiểm tra thì ta cũng không sợ!
Cách Phù nghịch ngợm nhìn hắn, nói:
– Ban ngày mà cũng làm việc này, vậy tất nhiên là tối qua ngươi cũng ở đây rồi. Nếu ngươi nói không có thì ta cũng không tin!
Lưu Sâm mỉm cười nói:
– Đương nhiên! Nhưng có một điều ta vẫn không hiểu. Rõ ràng tối qua ngươi đã bị thương, vẫn chưa lành hẳn, vậy tại sao lúc nãy lại còn chảy máu?
Cách Phù khẽ nhíu mày:
– Đúng rồi, tại sao vậy nhỉ? Ngươi để ta đứng lên, ta phải đi tắm, không thể….không thể để mình chảy máu nữa. Ngươi cũng tắm đi….
Thế là hai người cùng nhau đi tắm, hai người từ từ mà tắm, cả mấy bộ đồ lót ở trên giường cũng được đem đi giặt sạch sẽ. Sau đó Lưu Sâm lại ôm lấy Cách Phù, hắn chậm rãi hôn lên môi nàng, rồi từ từ trượt xuống tới đôi ngọc thố của nàng. Hắn lưu luyến hôn đôi ngọc thố một lúc thật lâu, còn Cách Phù thì buông thả tất cả, để cho tình cảm mặc sức bay bổng.
Một lúc lâu sau, Cách Phù nhẹ giọng thốt:
– Ngươi kể truyện cổ tích cho ta nghe được không? Đã lâu rồi ngươi chưa kể cho ta nghe thêm truyện nào.
– Được!
Lưu Sâm vừa ôm nàng vừa bắt đầu kể:
– Ngày xưa, có một vị thiên sứ xinh đẹp nhất, thiện lương nhất và đáng yêu nhất bị đọa xuống trần gian, bởi vì nàng bị một vu bà ác độc trù yếm và bắt giam vào một tòa thành lớn. Trong tòa thành đó có ác lang, có mãnh thú, và cũng có ma quỷ. Khi ác lang tới gần nàng thì liền trở thành những chú mèo ngoan ngoãn. Những mãnh thú tới gần nàng thì cũng bị tiếng hát trong trẻo của nàng đả động, còn ma quỷ tới gần nàng thì….
– Không phải!
Cách Phù nhìn hắn đầy thâm tình rồi cắt ngang lời hắn:
– Tên ma quỷ kia không phải là ma quỷ thật sự. Hắn là một vị hoàng tử thiện lương nhất và đáng yêu nhất, chỉ là hắn khoác lên người lớp vỏ ma quỷ mà thôi!
Lưu Sâm nhìn Cách Phù trân trối. Trên mặt cả hai đều tràn ngập nhu tình.
oooOooo
Sau khi rời khỏi phòng của Cách Phù, Lưu Sâm nhìn thấy được một thân ảnh xinh đẹp đang đứng bên cạnh những chậu hoa ở phía trước. Nàng chính là Cách Tố. Vừa nhìn thấy hắn xong, nàng liền nhẹ nhàng ngoắc ngoắc tay mấy cái, sau đó thì bỏ đi một mạch.
Mỹ nữ đã triệu kiến rồi! Lưu Sâm đi vòng vo mấy vòng, rốt cuộc cũng biến mất. Sau khi hắn thoát khỏi tầm nhìn của mọi người thì liền tiến vào phòng của Cách Tố ngay. Lúc này Cách Tố đang nhìn ra cửa sổ, không quay đầu lại.
Lưu Sâm bước tới vài bước, chợt nghe thanh âm yếu ớt của Cách Tố vang lên:
– Ái lang, thật xin lỗi!
– Tại sao?
– Đáng lẽ kẻ đứng ra hôm nay không phải là Cách Phù, mà là ta mới phải!
Cách Tố quay người lại, trong mắt nàng có long lanh ngấn lệ, nàng dịu dàng nói:
– Phải là ta đứng ra giải vây cho ngươi mới đúng. Ta thật….ta thật quá nhu nhược. Ta đã không có dũng khí để làm vậy. Ngươi có trách ta không?
– Không trách! Ta biết nếu cần thiết thì nàng nhất định sẽ đứng ra làm chứng cho ta, chẳng qua là do Cách Phù đã sớm hơn một bước thôi.
Lưu Sâm nhẹ nhàng ôm lấy hai vai nàng rồi nói tiếp:
– Đừng suy nghĩ nhiều!
Cách Tố âu yếm hôn hắn một cái rồi hỏi:
– Ừm, ái lang, nàng ta sao rồi?
Lưu Sâm hơi chột dạ, có cần nói cho Cách Tố biết sự thật không? Nhưng Cách Tố đã không chờ hắn trả lời mà nói ngay:
– Ngươi phải đối xử thật tốt với nàng ta mới được. Ngươi không biết đâu, đối với một nữ hài mà nói, làm được như vậy thật là khó khăn tới dường nào. Nàng ta vì ngươi mà chuyện gì cũng mặc kệ hết!
– Ta biết!
Lưu Sâm nghe vậy thì yên tâm một chút. Đối xử với Cách Phù tốt một chút, đây là nàng nói đó nhé, bản nhân nhất định sẽ tuân lệnh!
– Ngươi có suy nghĩ gì về chuyện tối qua?
Cách Tố lại nói:
– Tại sao có người lại muốn giết Na Nhĩ Tư?
Câu hỏi này của nàng liền dẹp tan đi mọi vấn đề của Cách Phù.
Lưu Sâm hơi trầm ngâm một chút rồi nói:
– Có lẽ nàng cũng nghĩ đến rồi! Rõ ràng là bọn chúng tổ chức ám sát ta hai lần, nhưng tất cả đều thất bại. Có lẽ vì thấy ta không dễ bị giết, nên chúng mới thay đổi mục tiêu và quay sang giết Na Nhĩ Tư, sau đó còn đổ oan cho ta là hung thủ. Như vậy thì chúng vẫn có thể đạt được mục đích là khiến cho hai phe thế lực xảy ra chiến tranh.
– Ngươi nói là….hiện thời nguy cơ đã qua?
Lưu Sâm mỉm cười nói:
– Ta không có nói như vậy! Chẳng qua là bây giờ có thể thả lỏng một chút, và có lẽ cũng sẽ không còn người tới ám sát ta nữa đâu.
– Có thể phải nói thêm một việc nữa, đó là cao thủ có cấp bậc cao nhất của đối phương chỉ là một chuẩn thánh kiếm, mà chuẩn thánh kiếm đã thất bại, vậy thì chúng cũng không thể phái ai lợi hại hơn nữa để đối phó với ngươi.
– Có được chuẩn thánh kiếm đã là không tệ rồi!
Lưu Sâm nói:
– Ở trên Phong Thần đảo, ngay cả một chuẩn thánh kiếm cũng không có nữa mà, cả chuẩn ma đạo cũng không có nốt.
– Không có người tới ám sát ngươi nữa là tốt rồi!
Cách Tố thở phào nhẹ nhõm:
– Bằng không, lúc ngươi trở về thì ta sẽ lo lắng lắm…Thế nhưng, ngươi nghĩ là kẻ nào mới là hung thủ đã sát hại Na Nhĩ Tư đây?
Lưu Sâm nghe hỏi thì chỉ trầm ngâm mà không đáp lại. Hắn đã suy nghĩ khá nhiều về vấn đề này. Khi còn ở trên người Cách Phù thì hắn đã không ngừng suy nghĩ rồi, nhưng rốt cuộc vẫn mờ mịt không tìm ra được đầu mối nào.
– Bọn họ phân tích rất hợp lý!
Cách Tố nói:
– Đạo sư không có lý do để giết người, hơn nữa, nếu là đạo sư thì quyết không để cơ hội cho Na Nhĩ Tư phản kích. Người có thực lực hơn xa hắn thì không có mấy ai, nhưng những người có thực lực ngang ngửa với hắn cũng chỉ có vài người. Tuyệt hông có khả năng là người ở bên ngoài vào đây, bởi lẽ những ma pháp sư có cấp bậc như thế không thể tiến vào học viện giữa lúc đêm khuya được….
– Na Nhĩ Tư đã từng nói một câu: chuyện không hợp lý vẫn có thể xảy ra.
Lưu Sâm nói:
– Có lẽ trong chuyện này còn có huyền cơ nào đó mà chúng ta còn chưa biết. À, còn một điểm ta vẫn chưa hiểu, nàng thử phân tích xem thế nào.
– Ngươi nói đi.
Lưu Sâm đưa mắt nhìn ra cửa sổ, rồi chậm rãi nói:
– Giữa lúc đêm hôm khuya khoắt, nếu là hai người có thực lực ngang nhau đang giao đấu, nàng nghĩ xem họ có gây ra tiếng động rầm trời hay không? Cho dù hung thủ không mở miệng, nhưng chẳng lẽ khi Na Nhĩ Tư cảm thấy không địch lại đối phương thì không biết kêu cứu hay sao?
– Có khi nào tên hung thủ này cũng giống như ngươi vậy, thân thủ của hắn cực nhanh, vì vậy nên mới khiến cho Na Nhĩ Tư không có cơ hội kêu cứu?
Lưu Sâm lắc đầu:
– Nếu là như vậy, tại sao tên hung thủ đó còn để cho Na Nhĩ Tư tùy tiện phóng ra Băng chùy? Theo vết tích để lại ở hiện trường, nơi đó có mười mũi Băng chùy. Nếu Na Nhĩ Tư đã có thời gian phóng ra mười mũi Băng chùy thì hắn hoàn toàn có cơ hội để kêu cứu, nhưng tại sao hai nữ sĩ ở hai bên phòng hắn đợi tới sau khi trận đấu kết thúc thì mới phát hiện cửa phòng của hắn đã mở và người đã chết? Họ chỉ nghe được tiếng Băng chùy phóng ra mà không nghe được tiếng giao đấu, tại sao thế?
Cách Tố càng nghe thì càng mù mịt, nàng lườm hắn một cái rồi hỏi:
– Vậy ngươi giải thích thế nào về chuyện này?
– Không có giải thích gì!
Lưu Sâm cười khổ nói:
– Nhưng ta biết tên hung thủ này cũng không tệ. Mặc kệ thân thủ và ma pháp của hắn ra sao, chỉ nói tới trí tuệ thôi thì cũng đã không tệ rồi!
– Bây giờ ngươi định thế nào?
– Ta muốn….đi tìm một người nói chuyện!
Lưu Sâm mỉm cười nói:
– Nếu nàng không phản đối thì ta hôn nàng xong sẽ đi ngay.
Nói xong, hắn liền hôn Cách Tố thật say đắm, sau đó Cách Tố ghé vào tai hắn nói nhỏ:
– Hãy cẩn thận nhé!
– Ừm, ta đi đây! Lần đầu tiên rời khỏi phòng của nàng mà không có âu yếm, nàng có thấy chút không quen không?
Cách Tố lườm hắn một cái rồi đẩy hắn ra khỏi phòng, miệng hô:
– Ra ngoài, ra ngoài, muốn gì thì đợi tìm được hung thủ rồi mới nói tiếp.
oooOooo
Tại tòa lầu ký túc xá của nữ sinh, lầu J phòng số 518, đó là căn phòng của Lệ Nhã. Khắc Mã đưa tay gõ cửa phòng, từ bên trong vọng ra tiếng đáp:
– Tới đây, tới đây!
Cửa vừa mở ra, Lệ Nhã xuất hiện ngay trước cửa, cười nói:
– Khắc Mã, là ngươi à!
– Chúng ta nói chuyện một chút được không?
Nàng vừa đóng cửa lại vừa nói tiếp:
– Chắc ngươi biết ta muốn nói chuyện gì rồi, phải không?
– Ta thật sự không biết!
Lệ Nhã mỉm cười duyên dáng:
– Chúng ta là tỷ muội tốt, mặc kệ là nói chuyện gì, dù ngươi có muốn ta nói về ý trung nhân của ta thì ta cũng sẽ nghe theo ngươi.
– Ta muốn nói về kế hoạch của ngươi.
Khắc Mã chậm rãi nói:
– Rốt cuộc ngươi đã thi hành kế hoạch rồi, đúng không?
Lệ Nhã tỏ vẻ không hiểu, hỏi:
– Kế hoạch gì? Ta có kế hoạch gì chứ?
Khắc Mã nhìn chằm chằm vào Lệ Nhã, một lúc sau mới nói:
– Hãy nói thật đi, chuyện tối qua có phải là do ngươi an bài không?
Lệ Nhã nghe hỏi vậy thì nhảy dựng lên:
– Khắc Mã, ngươi….sao ngươi lại nghĩ vậy chứ? Ta còn tưởng là do ngươi làm kìa. Nhưng người bị khả nghi nhiều nhất đương nhiên là A Khắc Lưu Tư.
Khắc Mã tràn đầy nghi hoặc:
– Ta để ngươi giúp ta, và ngươi đã đáp ứng.
Lệ Nhã cười khanh khách:
– Ta có thể giúp được gì ngươi đâu chứ? Một nữ hài tử như ta, với trình độ ma pháp cũng ngang với ngươi, bên mình lại không có thế lực gì, vậy đâu có người để giúp ngươi chứ? Lúc đó vì không muốn thấy ngươi không vui nên ta mới thuận miệng nói bừa mà thôi. Thế nào, an ủi ngươi một chút là chuyện xấu hay sao? Cái gì là kế hoạch của ta chứ? Nếu an ủi được ngươi thì kế hoạch của ta thành công rồi. Khắc Mã, ngươi thật là tỷ muội tốt à nhà….
Vừa nói, nàng vừa lắc đầu liên tục.