Dưới tác dụng của Phong nguyên tố ở bên ngoài da và sự vận chuyển của luồng năng lượng ở trong nội thể, Lưu Sâm cảm thấy tứ chi của mình rất linh hoạt, dường như chỉ cần một ý niệm nảy ra trong đầu thì tay chân của hắn sẽ có thể đạt tới bất kỳ một vị trí nào. Đó chỉ là cảm giác chứ không thể tự thể nghiệm, bởi vì sự kinh ngạc quá đỗi ở trong lòng hắn đã gò bó hắn, hắn không biết đây là năng lực của đạo sư hay là năng lực của chính mình!
Phong võ thuật giải trừ, Lưu Sâm đứng yên trong phòng học, thanh âm của đạo sư truyền đến:
– Phong hệ gia trì thuật là môn tuyệt kỹ mà ngươi thành thạo nhất, ta tin rằng ngươi cũng sẽ học được ma pháp cao cấp rất nhanh thôi. Bởi vì trên thực tế, ma pháp cao cấp cũng là một loại Phong hệ gia trì, mà phương thức gia trì thì có hơi khác chút thôi. Tỷ như ma pháp phụ của ngươi là tăng cường Phong nguyên tố vào bên ngoài thân thể để khiến cho tốc độ của tứ chi hoạt động được nhanh hơn. Còn Phong võ thuật thì cũng là gia tăng Phong nguyên tố ở bên ngoài da, hình thành một loại lực lượng hướng lên cao. Tuy rằng phương hướng tác dụng của hai loại này không giống nhau, nhưng về bản chất thì lại chẳng khác gì nhau…
Lưu Sâm căn bản không nghe được những lời giảng của đạo sư, bởi vì hắn đang gặp trở ngại!
Ma pháp phụ chỉ là tăng cường Phong nguyên tố ở bên ngoài da nhằm tăng thêm lực lượng cho tứ chi thôi sao?
Không! Hắn không hề làm vậy, hắn chỉ là đang lợi dụng năng lực đặc biệt của mình. Trước giờ hắn vẫn tưởng rằng đó là ma pháp phụ, nhưng kỳ thật lại không phải! Căn bản là hắn không hề sử dụng tới bất cứ loại ma pháp gì, Phong ma pháp của hắn vẫn còn chưa ra gì, còn ma pháp phụ thì cũng chưa từng sử dụng qua! Sau khi tỉ mỉ kết hợp lời giảng của đạo sư và sự phân tích của hắn, Lưu Sâm chợt phát hiện ra một sự thật khiến người ta khó chấp nhận được, bao gồm cả hắn.
Thì ra hắn không có ma pháp! Trời ạ, thì ra ma pháp phụ của hắn là giả tạo rồi. Điều này thật khiến cho toàn thể học viện trên từ đạo sư dưới đến học viên, ai cũng thấy khó tin. Ngay cả Cách Lý đạo sư cũng thừa nhận rằng Lưu Sâm thành thạo ma pháp phụ nhất, nhưng lão đã sai rồi! Cái tên ma pháp thiên tài như hắn vốn không có ma pháp, kể cả ma pháp phụ.
Điểm này cũng không thể xem là kỳ tích gì, mà kỳ tích là điều mà hắn vừa lãnh hội được – phụ thuộc ma pháp đích xác là có thể nâng cao tốc độ của bản thân. Vừa rồi Phong nguyên tố của đạo sư tập trung ở trên người hắn, và cảm giác của hắn đã nói cho hắn biết: nếu lúc đó hắn mà xuất thủ, vậy thì tốc độ xuất thủ của hắn còn có thể tăng lên gấp đôi nữa.
Tốc độ là mục tiêu của hắn. Việc có thể xuất thủ nhanh như chớp cũng khiến cho hắn rất vui mừng, nhưng hắn biết tốc độ cực hạn của mình tuy đã vượt xa sự mong muốn của bản thân, nhưng dù sao nó vẫn có giới hạn. Điều đó cũng tương đương với chuẩn kiếm thánh vậy!
Đó là tốc độ của bản năng. Nếu quả thật nó cũng là một loại Phong hệ gia trì của ma pháp phụ, vậy thì tốc độ sẽ là một loại kỳ tích thế nào?
Lưu Sâm cảm thấy cực kỳ khích động, khích động đến nỗi sắc mặt của hắn cũng thay đổi theo, khiến cho đạo sư phải ngừng giảng bài:
– A Khắc Lưu Tư, ngươi là thiên tài ma pháp phụ. Nếu như chăm học, vậy thì trong tương lai mới có thể vận dụng Phong ma pháp lên tới mức cực hạn và mới có thể sáng tạo được kỳ tích. Nhưng ngươi cũng đừng nên tự mãn, mà mỗi ngày càng phải nỗ lực hơn!
Lão hiểu sai lý do thay đổi sắc mặt của Lưu Sâm, mà lão tưởng rằng hắn đang chê bài giảng quá thấp. Sự phân tích đó cũng rất bình thường, bởi lẽ mỗi một cá nhân có thể gia nhập vào hàng ngũ đỉnh cấp của hoàng kim tổ thì họ đều hiểu rõ nguyên lý của ma pháp cao cấp như lòng bàn tay, vốn không cần phải giảng đi giảng lại nhiều lần.
Lưu Sâm cảm khái nói:
– Học trò không hề tự mãn, mà trái lại….là xấu hổ. Đúng vậy, là xấu hổ mới đúng! Đạo sư, đa tạ người. Bài học hôm nay của người đã giúp học trò rất nhiều, có lẽ cả chính người cũng không biết…
– Được rồi, ngươi cứ từ từ nghiền ngẫm đi. Mấy ngày nữa ta sẽ giảng bài khác cho ngươi!
Cách Lý nói xong thì ung dung rời khỏi phòng học, trong lòng lão có vài phần khó hiểu.
Lưu Sâm ở lại phòng học một mình. Hắn đã dẹp tan cơn khích động của mình, hai mắt nhắm lại. Lúc này hắn đang thực nghiệm một việc hoàn toàn mới mẻ. Đó là đưa Phong nguyên tố từ trong cơ thể ra ngoài và khiến chúng bám vào da của mình. Việc khiến cho Phong nguyên tố bám vào bên ngoài cơ thể là công phu nhập môn của ma pháp, nhưng không ngờ tên thiên tài ma pháp phụ này bây giờ mới thử nghiệm lần đầu tiên.
Một luồng năng lượng theo ý niệm của Lưu Sâm mà chậm rãi thẩm thấu ra bên ngoài cơ thể, đó chính là Phong nguyên tố, là Phong nguyên tố tinh khiết nhất. Sau khi chúng vừa bám vào bên ngoài thân Lưu Sâm thì hắn lại có cái cảm giác thần kỳ kia. Thế rồi hắn khẽ động hai tay và hai chân, ở trên bức tường trước mặt đột nhiên xuất hiện một dấu ấn nhỏ như dấu móng tay, trong khi đó hắn vẫn đứng tại chỗ, gần như là chưa hề cử động chút nào vậy.
Chỉ mới thí nghiệm một chút mà Lưu Sâm đã muốn ngửa mặt lên trời mà cười thật lớn rồi. Hắn đã biết cái gì gọi là ma pháp phụ, đó chính là loại ma pháp khiến cho hắn cực kỳ khích động. Với thể năng của hắn, Lưu Sâm có thể phát huy tốc độ đến mức cao độ, sau đó lại gia tăng thêm ma pháp chân chính, vậy thì mỗi một bước nhảy của hắn sẽ tiến một bước dài, có lẽ khoảng cách cũng dài hơn hai trượng. Đây quả thật là một tiến triển mà trước kia hắn rất khó có thể đạt được. Tất cả chỉ tùy vào một ý niệm của hắn mà thôi!
Hắn vốn là một ma pháp sư. Đây là điều mà toàn bộ học viện đều công nhận, nhưng đó cũng là một trò lừa bịp, bởi vì thứ hắn đã và đang dùng không phải là ma pháp, mà là thể năng. Nếu phân hắn vào hàng ngũ của kiếm sư hoặc dị năng đặc chủng thì có lẽ còn thích hợp hơn. Thế nhưng với dấu ấn nhỏ bằng ngón tay kia, tất cả đã hoàn toàn thay đổi. Hắn đã biến thành một ma pháp sư thật sự, hoặc cũng có thể gọi là một loại ma pháp sư mới chuyên kết hợp ma pháp và thể năng!
Thân thể của Lưu Sâm khẽ nhoáng lên, thế là thân ảnh của hắn đột nhiên biến mất, sau đó thì lại xuất hiện ở bên cạnh cửa. Hắn đưa tay mở cửa phòng, một tia nắng rọi vào trong phòng, bầu trời bên ngoài đang quang đãng, một chú chim bay vút qua bầu trời. Lưu Sâm đưa mắt nhìn theo bóng dáng của nó càng lúc càng bay xa dần.
Hắn cất bước đi theo thông đạo thật dài, bốn phía không có ai. Đây là thông đạo hoàng kim dành cho các học sinh cao cấp nhất, nhưng ở trước mặt lại có khá nhiều người, trong đó có vài nàng mỹ nữ. Thì ra họ là ý trung nhân của các thành viên hoàng kim tổ, đương nhiên là những ý trung nhân mới nhất!
Lệ Nhã cũng có mặt ở trong số đó, và có cả tiểu cô nương của Khắc Nại nữa. Hai người họ đang đứng chung với nhau, có lẽ đã sớm trở thành bằng hữu với nhau rồi.
Bởi lẽ các nam sinh là bằng hữu với nhau, vì vậy mà các nữ hữu cũng trở thành khắng khít với nhau hơn.
Lưu Sâm mỉm cười nói:
– Hình như Tư Tháp và Khắc Nại còn đang ở trong lớp học. Sắp ra tới nơi rồi!
Nói xong thì hắn bước đi thẳng về phía trước.
Lệ Nhã mỉm cười hỏi:
– Lớp đầu tiên của các ngươi chắc là đặc biệt lắm phải không? Có thể kể nghe một chút hay không?
Học viện tập trung hết các cao thủ hàng đầu vào một nơi, tất nhiên là phải có chỗ đặc biệt, vì vậy nên các mỹ nữ mới có hứng thú rất mãnh liệt, nhưng Lưu Sâm lại chẳng hứng thú chút nào, hắn phất tay rồi nói:
– Các ngươi cứ hỏi ý trung nhân của mình đi. Gặp lại sau!
Nói xong thì hắn lại tiếp tục đi về phía trước. Bỗng nhiên lúc này lại có một tiểu cô nương ló đầu ra khỏi một thân cây ở trước mặt. Nàng cười tinh nghịch, hỏi:
– Vậy đối với ngươi thì….ta nên hỏi ai?
Lưu Sâm mỉm cười:
– Cách Phù, ngươi không cần hỏi ai hết. Để ta kể truyện cổ tích cho ngươi nghe. Đây là lệ cũ, không cần phải ngượng ngùng!
– Vậy hay lắm! A Khắc Lưu Tư, ngươi thật là tốt! Tại sao lại tốt như vậy?
Tiểu cô nương bạo gan bước tới gần hắn, rồi nói tiếp:
– Đến xem phòng túc xá mới của ta không? Nó thật là xinh đẹp nha, nhất định là sẽ đẹp hơn phòng của ngươi gấp mười lần….
Tuy rằng đã cố gắng tỏ ra như không có gì, nhưng trên mặt nàng đã đỏ bừng, trên chóp mũi cũng đã lấm tấm mồ hôi. Trông nàng có vẻ như đang rất khẩn trương và xấu hổ.
Thế rồi hai người cùng sóng vai mà đi. Hai chân của Cách Phù bước đi rất nhẹ nhàng ung dung, so với những lần đi xem hắn tỷ thí thì khác nhiều lắm, bởi vì lúc đó nàng chỉ đi xem hắn so tài, nên chẳng hề quan tâm tới chuyện gì khác, còn hôm nay thì lại khác. Những nữ nhân đến đây đều là ý trung nhân của các thành viên hoàng kim tổ, bản thân nàng lọt vào giữa họ dường như cũng có nói lên một điều gì đó. Tiểu cô nương cũng biết xấu hổ, nhưng trong sự xấu hổ đó thì nàng cũng cảm thấy ngọt ngào nữa….
Nàng không hề quan tâm đến ánh mắt của những người ở xung quanh, cả tiếng nghị luận của họ thì nàng cũng cố gắng không để lọt vào tai. Khi vừa đến hành lang thì nàng lập tức gia tăng cước bộ và chạy thẳng lên lầu, rồi đi tới gian phòng của mình. Sau khi hai người bước vào phòng xong thì nàng mới thở phào một hơi rồi mỉm cười nhìn hắn.
– Đây là phòng túc xá mới của ngươi à? Xem ra học viện cũng chiếu cố ngươi khá tốt đấy chứ!
Lưu Sâm rất hài lòng với căn phòng này, nó còn lớn hơn cả phòng của hắn. Trong phòng có hoa tươi và có cả một hồ cá nho nhỏ, và trong hồ cũng có cá bơi qua bơi lại. Hai thứ này tuy chỉ là vật dụng trang trí đơn giản, nhưng chúng đã khiến cho căn phòng tràn ngập sinh khí. So với gian nhà trước kia của nàng thì hoàn toàn đối lập. Căn phòng mới này cũng rất tương xứng với nét mặt vui vẻ hớn hở lúc này của Cách Phù.
– Mẫu thân ta từng là một trong những người sáng lập học viện!
Cách Phù rót cho hắn ly nước rồi nói tiếp:
– Vì vậy nên học viện chiếu cố cho ta rất tốt!
Nàng được chiếu cố tốt như vậy là vì mẫu thân của nàng sao? E rằng cũng chưa chắc, có thể cũng là vì một điểm khác, đó là vì nàng chính là trọng tâm chú ý của Cách Tố, bởi vì địa vị của nàng ở trong lòng A Khắc Lưu Tư là vượt xa người thường.
Lưu Sâm mỉm cười nói:
– Xem ra bây giờ tất cả mọi thứ đều đi vào quỹ đạo rồi! Cách Phù, muốn ta chúc mừng ngươi không?
Cách Phù đỏ mặt, hỏi:
– Chúc mừng thế nào?
– Thế này được không?
Vừa nói, Lưu Sâm vừa mở rộng đôi tay như muốn ôm người.
Cách Phù thấy vậy thì lại đỏ mặt thêm, nàng khẽ cắn môi một chút rồi cũng tiến đến gần hắn, đi vào vòng tay đang mở rộng của hắn. Lưu Sâm khép tay lại, âu yếm ôm lấy tấm thân mềm mại của nàng vào lòng. Cách Phù vùi mặt vào ngực hắn, thật lâu không cử động chút nào.
Lưu Sâm nâng cằm nàng lên, rồi kinh hãi hỏi:
– Ngươi khóc à? Tại sao?
Quả thật lúc này trên mặt nàng đang có đôi dòng lệ tuôn ra như mưa.
Cách Phù lại vùi đầu vào ngực hắn, rồi nghẹn ngào nói:
– Cho ta khóc một lúc được không? Ta chỉ khóc lần này thôi….sau này….sau này sẽ không khóc nữa, không bao giờ khóc nữa!
Bầu không gian đột nhiên trở nên rất kỳ quái, trên mặt nam nhân thì lộ nét vui mừng, còn nữ hài kia thì lại đang khóc nức nở. Hai người cứ ôm chặt nhau mà đứng như thế. Lưu Sâm hiểu được nước mắt của nàng là nước mắt cáo biệt, cáo biệt sự bi thương và cuộc sống ảm đạm trong suốt mười mấy năm qua. Bao nhiêu sự ủy khuất và bao nhiêu nỗi tịch mịch đều sẽ được trút đi hết theo những giọt lệ này, khiến cho dòng sông ở trong lòng nàng từ nay trở đi sẽ là trong suốt…..
Rốt cuộc tiếng khóc cũng dừng lại, Cách Phù ngẩng đầu lên, trên mặt nàng mang theo thần tình lo lắng. Nàng khẽ mở đôi môi xinh xắn, một giọt lệ vẫn còn đọng lại ở gần bên môi. Lưu Sâm cúi đầu hôn đi giọt lệ đó, còn Cách Phù cũng đáp lại nụ hôn của hắn. Thế là hai người hôn nhau say đắm, quên cả đất trời.
– A Khắc Lưu Tư, ngươi là nam nhất tốt nhất!
Cách Phù nhẹ giọng nói:
– Ta muốn làm ý trung nhân của ngươi được không? Ta không sợ bọn họ chê cười!
Nụ cười ở trên mặt Lưu Sâm chợt cứng lại. Không sợ họ chê cười? Đám nữ sinh chê cười nàng sao?
Cách Phù mẫn cảm nhận ra suy nghĩ của hắn, nàng dịu dàng nói:
– Không sao đâu! Mười mấy năm nay ta cũng quen rồi, ta không quan tâm tới điều đó đâu! Chỉ cần ngươi thích ta, vậy ta sẽ làm ý trung nhân của ngươi….làm nữ nhân của ngươi cũng được!
Khi nàng nói tới câu sau thì hạ giọng rất nhỏ, hoàn toàn mang theo nét ngượng ngùng.