Bách Biến Tiêu Hồn – Chương 87 Xú Nữ Phong Vân – Botruyen
  •  Avatar
  • 40 lượt xem
  • 3 năm trước

Bách Biến Tiêu Hồn - Chương 87 Xú Nữ Phong Vân

Lúc nào thì nữ hài tử trông đáng yêu nhất?
Có lẽ là khi họ đang đỏ mặt. Nếu như đây là câu trả lời sai, vậy thì nó là lúc vừa mới tắm rửa xong và trong lòng đang nghĩ đến chuyện khiến cho họ thấy động tình nhất; hơn nữa chuyện động tình đó còn phải hoàn toàn phản ánh lên khuôn mặt của họ nữa.
Lưu Sâm ngắm nhìn Cách Tố ngồi dưới ánh đèn, hắn cảm thấy nàng rất đáng yêu, có lẽ là vì lâu rồi hắn đã không gần gũi với nàng!
Lưu Sâm đưa tay ôm lấy nàng vào lòng, thân thể của nàng hơi run nhè nhẹ. Bàn tay của Lưu Sâm lướt trên lưng Cách Tố, chỉ là hời hợt lướt qua, nhưng Cách Tố đã rên nhẹ một tiếng rồi nói:
– Đồ xấu xa, chỉ mới trở lại thôi mà đã không yên phận rồi…
Là hắn không yên phận, hay là nàng không yên phận?
Lưu Sâm mỉm cười bế nàng lên giường, toàn thân Cách Tố mềm nhũn. Lưu Sâm chậm rãi cởi y phục của nàng ra rồi áp tay lên bảo bối của nàng, Cách Tố khẽ vung tay một cái thì đèn đóm trong phòng liền tắt phụt. Tiếp theo đó thì chỉ nghe những tiếng rên nhè nhẹ mê ly vang lên, bỏ mặc tất cả mọi chuyện, trước tiên hãy thư giãn cái đã! Đó là suy nghĩ chân thật nhất từ tận đáy lòng của nàng, nhưng cũng may là nam nhân của nàng lúc nào cũng có suy nghĩ giống như nàng vậy.
Sau hai lần liên tiếp đạt được cao trào, toàn thân Cách Tố đã thấm đầy mồ hôi, nàng nằm trong lòng tình lang vừa thở dốc vừa nói:
– Ái lang, ta thấy kỳ nghỉ sắp tới dường như cũng không phải là chuyện tốt lắm….Ta sẽ không gặp được ngươi trong hai tháng tới.
– Bởi vậy nên chúng ta phải tranh thủ lấy hết vốn lẫn lời để bù cho những ngày xa cách đó….
Cách Tố nghe vậy thì bật cười khanh khách.
Sau khi náo loạn một hồi, nàng lại tiếp tục ôm nam nhân của mình và nói:
– Ái lang, mình nói chuyện chính đi! Chuyện của mấy tên sát thủ kia không có ai biết hết! Gia gia nói là chưa từng nghe tới tên chuẩn kiếm thánh kia, bởi vì dựa vào tướng mạo của hắn, quả thật khó mà đoán được lai lịch của hắn, và cũng không biết hắn thuộc về thế lực nào!
Lưu Sâm nhíu mày hỏi:
– Địch nhân đúng là hành sự rất cẩn thận! Vậy còn chuyện khác ta đã nhờ nàng thì sao?
– Chuyện đó cũng có chút kết quả!
Cách Tố nói:
– Người đến từ tám trăm dặm hải vực trực thuộc của Phong Thần đảo có hai người. Người thứ nhất là một nữ hài, tên là Khắc Mã, đến từ Cơ Nhĩ đảo, và nàng ta cũng là tôn nữ của đảo chủ. Còn về việc nàng ta có quen biết ngươi hay không thì phải hỏi lại ngươi mới được.
Cơ Nhĩ đảo? Khắc Mã?
Một câu nói bỗng hiện về trong đầu hắn, đó là câu nói mà hắn nghe được đầu tiên sau khi linh hồn xuyên qua dị giới: “Thiếu chủ, Khắc Mã đã ngưỡng mộ đại danh của thiếu chủ từ lâu, nên sớm đã có ý với ngài!”
Đồng thời, hình ảnh của một xú nữ không thể nào xấu hơn đang chạy xuống từ sườn núi, đôi mắt thì chăm chăm nhìn vào mình cũng hiện ra rất rõ ràng…
Lưu Sâm cảm thấy toát mồ hôi, trời ạ, nữ hài xấu xí đến cực hạn đó lại chạy đến đây để bám sát theo mình sao? Theo đuổi tới mức điên cuồng vậy sao? Hoặc giả nàng ta vì yêu quá thành hận, hận quá thành thù, và bây giờ muốn trả thù mình sao? Chẳng lẽ vì mình đã cự tuyệt nàng ta, nên nàng ta mới đang tiến hành công việc báo thù với mình, tính bôi nhọ danh tiếng của mình để mình không thể tìm được mỹ nữ, và chỉ có thể trở thành tình lang của nàng ta thôi sao?
Một nữ tử có diện mạo xấu tới mức đó thì không thể đường hoàng mà kiếm được tình lang. Do đó, vì đại nghiệp tìm kiếm tình lang, nàng ta rất có thể sẽ làm ra chuyện như thế. Hơn nữa, tâm tính của nữ tử như vậy là bình thường, những việc như “dẫn lửa thiêu thân” thì ai cũng biết làm, có lẽ nàng ta chẳng thèm nghĩ tới hậu quả sâu xa rồi.
Lưu Sâm cảm thấy mình đã tìm ra được đáp án!
Cách Tố mở to đôi mắt đẹp mà nhìn hắn thật lâu. Lưu Sâm lúng túng, cười hỏi:
– Còn người kia thì sao?
Cách Tố chỉ ngón tay trỏ lên mũi hắn rồi nói:
– Đương nhiên người thứ hai chỉ có thể là ngươi, A Khắc Lưu Tư thiếu chủ!
Là chính hắn sao? Lưu Sâm cười khổ, nói:
– Thì ra là nàng ta, tất nhiên cũng chỉ có nàng ta thôi!
Toàn bộ Phong Thần ba mươi sáu đảo chỉ có hai người hiện đang học ở đây, một là hắn, và người thứ hai là Khắc Mã. Do đó, người có thể tiết lộ thân phận của hắn cũng chỉ có Khắc Mã mà thôi. Sự việc này đơn giản như thế, cả kẻ ngốc cũng biết mà!
– Chỉ có thể là nàng ta?
Cách Tố bình tĩnh hỏi:
– Ngươi đã làm gì với nàng ta? Tại sao nàng ta lại hận ngươi như thế?
– Nếu là nữ hài khác thì ta còn có thể gạt nàng mà nói là….ta đã cưỡng gian nàng ta. Vì vậy mà nàng ta đang trả thù ta. Hơn nữa, nàng nhất định là sẽ nghĩ như vậy! Do đó nên ta mới nói nàng phải bình tĩnh, nhưng ngôn ngữ thân thể của nàng đang cho thấy là nàng khá khích động!
Quả thật giọng nói của Cách Tố rất bình tĩnh, nhưng bàn tay của nàng đang đặt sau lưng hắn thì đang ghì chặt, hai chân cũng ma sát vào nhau một cách bất an. Đó chính là ngôn ngữ thân thể mà ngay cả nàng cũng không ý thức ra được.
– Chẳng lẽ còn không phải sao? Đó mới là lời giải thích hợp lẽ nhất, rất dễ khiến người ta tin tưởng…
Lưu Sâm cắt ngang lời nàng:
– Nàng nhất định là chưa từng gặp qua Khắc Mã! Nếu không thì nàng hẳn sẽ biết ta trong sạch…Không có một nam nhân nào lại thích nữ nhân xấu xí, hơn nữa lại còn xấu tới mức dễ sợ, xấu tới cực hạn, xấu tới mức nàng không thể tưởng tượng ra được đâu…
Cách Tố nghe vậy thì bật cười:
– Nàng ta thật sự xấu đến mức đó sao?
Quả thật nàng chưa có cơ hội gặp được nữ hài đó, vốn cũng đang định mai đi xem qua một chút, nhưng bây giờ nghe Lưu Sâm tả như vậy thì nàng lại không muốn đi xem nữa.
– Tại sao nàng ta lại hận ngươi? Tại sao lại hận Phong Thần đảo đến như thế?
– Chỉ sợ nguyên nhân của việc đó là…..thật khó mở miệng à…..
Lưu Sâm nói tới đó thì có phần rụt rè.
– Nói đi mà!
Cách Tố vừa nói vừa nhẹ nhàng ma sát đôi ngọc thố của mình lên ngực hắn và nũng nịu nói:
– Sao không chịu nói hả?
– Thật không tiện nói mà….
Lưu Sâm lúng túng nói:
– Nói ra việc này thì hơi có chút mất mặt đấy. Theo gia gia của Khắc Mã nói, không biết căn nguyên khởi nguồn từ đâu mà nàng ta đã sớm ngưỡng mộ anh danh của ta, nên nguyện ý lấy thân báo đáp. Lời đó vừa lọt vào tai thì bổn thiếu chủ lập tức xuất hạn dầm dề, mồ hôi đổ đầy mặt, sau đó thì bỏ chạy một mạch. Bây giờ xem ra, lúc đó ta nên nói rõ ràng với nàng ta mới phải….
Cách Tố nghe xong thì cười rũ rượi, nàng liên tục vỗ tay lên lưng hắn và nói:
– Tên bại hoại ngươi phải được trừng trị như thế mới phải…
Biện pháp tốt nhất để sửa trị những nam nhân phong lưu chuyên dụ dỗ nữ hài chính là để cho một nữ hài xấu tệ hại theo đuổi bọn hắn. Chẳng phải các ngươi luôn muốn chiếm tiện nghi của nữ hài lắm sao, để cho các ngươi chiếm tiện nghi đó, coi các ngươi có biết sợ chưa….
Lưu Sâm cau mày nói:
– Nếu đứng ở góc nhìn của nữ nhân, khi đã không chiếm được nam nhân mình yêu thích, vậy nữ nhân đó có thể sẽ thống hận người nam nhân đó đến chết không? Thậm chí cả việc giết phăng hắn đi cũng không thấy hối hận chút nào?
– Đích xác là có loại nữ nhân như thế, mà loại tâm lý đó cũng rất bình thường, nhưng có điều ta không biết là…chẳng lẽ nàng ta không lo lắng cho gia tộc của mình sao?
Đó là điều lo lắng của Cách Tố.
Lưu Sâm cũng có chỗ khó hiểu của mình, hắn nói:
– Còn một điểm nữa, đó là tại sao nàng ta lại có thể hiệu triệu được cả chuẩn kiếm thánh đến góp sức cho mình? Chẳng lẽ trên Cơ Nhĩ đảo có huyền cơ khác? Có lẽ nào họ đã sớm nuôi ý đồ phản kháng Phong Thần đảo, vì vậy mà âm thầm nuôi dưỡng một nhóm lực lượng không ai biết tới?
Hắn nói xong thì sắc mặt của hai người đều sa sầm xuống. Một lúc lâu sau, Cách Tố mới nói:
– Bất kể là thế nào, ta nghĩ ngươi không thể giết nàng ta ở học viện được. Và ta nghĩ là ngươi cũng đã có kết luận đó rồi phải không?
– Bộ ta nói là sẽ đối phó với nàng ta sao?
Thoáng trầm ngâm một lúc rồi Lưu Sâm cười nói:
– Bảo bối của ta, ngày mai ta sẽ đi gặp Khắc Mã một chuyến, nàng sẽ không ghen chứ?
– Đi thì cứ đi!
Cách Tố cười khanh khách:
– Nếu cần thì ta cũng không phản đối việc ngươi thỏa mãn chút dục vọng của nàng ta, dù sao cũng là vì hòa bình giữa hai đảo mà.
– Mẹ nó, vì tình hữu nghị của hai đảo mà ta phải trả cái giá đắt như thế sao?
Lưu Sâm kêu lên:
– Không được! Nhất định không được!
Cách Tố cất giọng trêu chọc:
– Ái lang, ngươi có thể tìm một mảnh vải che mặt nàng ta lại….
– Còn muốn trêu ta?
Lưu Sâm xoay người lại:
– Phải cho nàng biết lợi hại mới được!
– A….ngươi tìm lầm người rồi! Ngươi phải tìm Khắc Mã mới đúng….
Tiếng kêu của nàng chợt bị chặn ngang, trong phòng lại vang lên những tiếng ú ớ mơ hồ và trong chốc lát lại tràn ngập xuân ý.
Hiện nay Lưu Sâm đã trở thành danh nhân. Ở thế giới hiện đại, hiệu ứng của danh nhân có thể dẫn tới việc đi nhà vệ sinh cũng bị người ta theo dõi, còn ở học viện này tuy rằng không có đội săn ảnh dầy đặc, nhưng ở phương diện bị người theo dõi cũng rất có khả năng. Sau khi Cách Tố khởi động ma pháp, nàng mở cửa sổ ra và đánh giá xung quanh một lượt, sau đó mới hạ giọng nói:
– Ái lang, ngươi đi được rồi!
Trước khi bỏ đi, Lưu Sâm còn hôn nàng thật say đắm, sau đó mới biến mất bên ngoài cửa sổ. Thân ảnh của hắn dung nhập vào bóng đêm, một lát sau thì đã trở về ký túc xá của mình và nhẹ nhàng ngã mình xuống giường.
Ngày hôm sau, đại kế của hắn còn chưa kịp an bài, mà cũng không dễ để an bài. Nếu đối phương là một mỹ nữ, vậy thì hắn có thể xông tới tận cửa rồi bày ra bộ dáng khiêu khích, sau đó lại động não, mở mắt thật to để nhìn nàng xem có phản ứng dị thường nào không. Kỳ thật, nếu A Khắc Lưu Tư mà hành động như vậy thì cũng chẳng có ai thấy lạ, bởi vì hắn vốn có thể làm như vậy kia mà. Thế nhưng nữ hài kia lại quá xấu, nếu hắn hung hăng xông tới phòng nàng thì ngày hôm sau ở trong học viện sẽ có tin đồn rằng: danh tiếng của A Khắc Lưu Tư quá tệ, không có một nữ hài nào nguyện ý tiếp cận với hắn, nên vì bất đắc dĩ mà hắn phải để ý đến nữ hài xấu nhất học viện. Tuy rằng Lưu Sâm tự nhận da mặt của mình khá dầy, nhưng hắn vẫn không thể chấp nhận được một chuyện như thế….
May là ngày hôm sau cũng không có gì cả, thời gian còn nhiều mà, hắn vẫn có thể tiếp tục lên kế hoạch. Chuyện cần làm còn rất nhiều, mà chuyện đầu tiên là phải tập trung.
Ở vị trí trung tâm của học viện, bốn bề đều là tường viện thật cao, giống như là thành trong thành, học viện trong học viện vậy; ở phía trước hai cây đại thụ cao kinh khủng có một tòa đại thính xa hoa. Đó chính là phòng học đỉnh cấp của học viện, chuyên dành cho các học viên đỉnh cấp – nó chính là nơi tụ tập của các thành viên Hoàng kim tổ hợp.
Lúc này vị trí đã bị phá vỡ, căn bản là không còn phân rõ ai cao ai thấp nữa, bởi vì bọn họ đang ngồi tại một chiếc bàn tròn. Chín người phân nhau ra ngồi tại đó, ở giữa còn một chỗ trống, đó là vị trí của đạo sư. Hiện giờ đạo sư chưa tới, nhưng chín người đều đã đến đông đủ. Lưu Sâm ngồi ở giữa Tư Tháp và Ưu Lệ Ty, còn Khắc Nại thì ngồi bên cạnh Tư Tháp. Bốn người này vẫn giữ một khoảng cách với năm người kia. Vị trí của Lưu Sâm cũng là do Tư Tháp để dành lại cho hắn.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.