Bách Biến Tiêu Hồn – Chương 57 Toàn Phong Tiễn – Botruyen
  •  Avatar
  • 40 lượt xem
  • 3 năm trước

Bách Biến Tiêu Hồn - Chương 57 Toàn Phong Tiễn

Lưu Sâm xòe hai bàn tay ra rồi nói:
– Đây chính là binh khí của ta!
Trong đôi bàn tay của hắn hoàn toàn trống rỗng.
Thác Nhĩ Tư nheo mắt lại rồi hỏi:
– Đó là lựa chọn của ngươi?
– Đúng vậy! Động thủ đi!
Thác Nhĩ Tư hoành cung cầm trong tay, gã lùi lại một bước, thân thể hơi ngửa ra sau rồi một tiếng “vù” vang lên, một mũi tên từ trong tay gã đã bắn ra, gió chưa đến mà khí lạnh đã ập tới rồi, hơn nữa tốc độ cũng rất nhanh. Đúng là Phong hệ gia trì cung tiễn thuật! Mũi tên này được bắn ra là để ngăn trở địch nhân, mục tiêu là ngay giữa ngực, tránh cho đối phương áp sát mình. Lưu Sâm chợt vung tay phải lên, ngón cái và ngón trỏ của hắn nhẹ nhàng kẹp mũi tên lại, khiến cho nó dừng lại ngay trước ngực của hắn.
Tiếp tên!
– Hay!
Trong tiếng khen rầm trời xen lẫn tiếng tán thưởng của Thác Nhĩ Tư, ba điểm hàn tinh cùng lúc bắn ra, một mũi vẫn nhắm vào ngực của Lưu Sâm, còn hai mũi khác thì tới khi bay gần đến ngực hắn thì mới rẽ ra hai bên. Lưu Sâm thoáng sững sờ, hai mũi tên đó khi không lại chẳng bắn trúng mục tiêu, thật không thể nào. Nhưng khi hắn còn chưa biết chuyện gì xảy ra thì ở trên sàn đài đã có một vệt đen bay song song với sàn đài, giống như một con hắc xà vậy. Nó chính là mũi tên thứ năm của gã.
Trên sàn đài không hề có địch nhân!
Nhưng mũi tên này vừa bay đến trước người hắn thì đột nhiên lại xoay ngang ra, rồi hợp với một cổ duệ phong cùng bắn thẳng vào bụng dưới của hắn. Cùng lúc đó, ở phía sau cũng có duệ phong ập tới, cực kỳ sắc nhọn!
Mọi người ở dưới đài kinh hãi kêu lên, ai nấy đều thấy rất rõ, ngoài mũi tên bị kẹp dính ở phía trước ra, điều mà họ thấy kỳ quái hơn là phương thức xạ kích của Thác Nhĩ Tư. Rõ ràng hai mũi trường tiễn đã bắn vào khoảng không và giao nhau ở sau lưng Lưu Sâm, nhưng chúng lại song song bẻ ngoặt và cùng bắn vào lưng hắn.
Trong khoảnh khắc, Lưu Sâm đã bị rơi vào cảnh bốn bề đều bị tấn công, không ngờ gã cung tiễn thủ kia lại lợi hại như thế. Chỉ với một cây cung và bốn mũi tên mà đã ngăn chặn hết toàn bộ phương vị tránh né của Lưu Sâm rồi.
Thân thể Lưu Sâm chợt rung nhẹ một chút, sau đó thì toàn thân liền bình tĩnh trở lại, lúc này hắn lại chậm rãi mở tay ra, lại là một bó tên. Học viên nào có đôi mắt nhanh nhẹn nhất cũng chỉ có thể thấy được hắn đã dùng một tốc độ kinh hồn để bắt lấy hai mũi tên ở trước mặt, còn hai mũi ở sau lưng thì không có ai thấy được. Chúng đã lọt vào tay của Lưu Sâm cũng thần kỳ y hệt như lúc chúng chuyển đổi phương hướng vậy.
Toàn trường lập tức nháo nhào cả lên, Tư Tháp vừa đến nơi cũng lộ ra biểu tình kỳ quái, còn mỹ nữ Á Na thì cũng khẽ nhíu mày lại.
Thác Nhĩ Tư kêu lớn:
– Tốc độ nhanh lắm! Mời tiếp thêm một tên của ta!
Nói xong, gã chậm rãi vươn tay phải ra, mũi tên được đặt nằm trên cây cung, tuy sợi cung không hề nhúc nhích nhưng gió đã bắt đầu nổi lên, tóc của gã đột nhiên cũng tung bay phất phới, còn bụi cát ở dưới chân thì cũng bắt đầu bốc lên theo một vận luật thần kỳ.
“Xoẹt” một tiếng vang lên, một điểm đen đã phóng tới. Khi điểm đen đó vừa được bắn ra thì Lưu Sâm rất kinh ngạc, bởi vì khi nó còn chưa rời cung thì hắn đã cảm nhận được một luồng áp lực rất lớn, không có duệ phong, mà chỉ thấy toàn bộ không gian dường như đang rung chuyển bất an. Mũi tên đó phảng phất như đã đảo loạn toàn bộ không khí của trời đất, bởi vì nó đã mang theo tốc độ xoáy tròn cực nhanh và mạnh, giống hệt như một cơn gió lốc nhỏ vậy.
Chiêu này không có hậu thuẫn, chỉ có một mũi tên duy nhất mà thôi. Mũi tên đó không cần hậu thuẫn, bởi vì nó đã bao phủ toàn bộ các phương vị của Lưu Sâm.
Cuồng phong ồ ạt ập tới, toàn thân Lưu Sâm chợt biến mất. Hắn không tiếp lấy mũi tên đó, bởi vì hắn không nắm chắc mười phần sẽ tiếp được nó, nhưng muốn tránh né thì hắn vẫn dư sức.
Trong khi di động bước chân, Thác Nhĩ Tư đã dùng hết toàn thân ma pháp mà bắn ra mũi toàn phong tiễn (tên lốc xoáy) kia từ trên đài cao, nó mang theo luồng gió xoáy mà bắn thẳng đến hòn giả sơn nhỏ ở phía đối diện. Nhìn khí thế của mũi tên đó, nếu như hòn giả sơn bị bắn trúng thì thế nào cũng bị nổ tan tành cho xem. Lưu Sâm thấy vậy thì chỉ hơi nghiêng người để cho mũi tên lao vút qua người mình, bỗng nhiên hắn ngây người ra, bởi vì ở trên hòn giả sơn có một vị cô nương, Cách Phù! Nàng ta đã len lén tới đây? Mà mũi tên kia đã bao phủ hết toàn bộ các phương vị tránh né của nàng rồi.
Thế rồi Lưu Sâm khẽ lắc mình một cái nhanh như điện chớp, đồng thời vươn tay ra, và trong một tình huống không thể nào, Lưu Sâm đã từ phía sau mà đuổi theo mũi toàn phong tiễn. Hắn dùng trảo bắt lấy mũi tên, nhưng khi nắm được nó vào tay thì hắn cũng cảm thấy cả cánh tay của mình vừa tê rần vừa bị xoáy mạnh theo mũi tên. Lưu Sâm cả kinh, nhưng cũng may năng lượng ở trong người hắn tự tập hợp lại rồi mới kiềm chế được sức xoáy tròn của mũi tên, vậy mà dư lực của nó vẫn kéo hắn đi tới mấy trượng thì mới dừng hẳn lại.
Với khoảng cách mấy trượng đó cũng đủ cho Lưu Sâm điều chỉnh lại thân hình, hắn khẽ trầm người xuống rồi nhẹ nhàng đáp xuống đất. Sắc mặt của vị cô nương ở trước mặt biến thành trắng bệch, nàng kêu lên:
– A Khắc Lưu Tư!
Lưu Sâm cười khổ:
– Cách Phù, mai mốt có muốn đi xem tỷ thí thì nói trước cho ta một tiếng nhé!
Cách Phù ngơ ngác gật đầu, tuy rằng cái gì nàng cũng không biết, nhưng nàng biết tình huống vừa rồi của mình rất nguy hiểm. Nếu Lưu Sâm không nhanh tay thì e rằng bản thân mình đã mất mạng rồi! Nhưng nàng quyết không biết, có thể nhanh tay như vậy, rõ ràng là bất khả tư nghị mà. Ngay cả vị đạo sư làm trọng tài cũng phải đứng bật dậy, trong mắt lão lộ đầy vẻ kinh ngạc, bởi vì chỉ có lão mới thật sự hiểu được toàn phong tiễn lợi hại tới cỡ nào. Chính vì hiểu được điều đó nên lão mới cảm thấy khó tin, đám học viên đang quan chiến ở bên dưới thì bình tĩnh hơn nhiều. Theo bọn họ, việc Lưu Sâm tiếp được tên là chuyện rất hiển nhiên, mũi tên trước đó hắn đã xuất kỳ bất ý mà chụp được, vậy thì mũi tên này cũng có thể tiếp được rất dễ dàng thôi.
Trong ánh mắt của Tư Tháp cũng lộ ra vẻ kinh ngạc không kém. Gã kinh ngạc là vì tốc độ của người kia sao lại nhanh như thế, ngay cả mũi tên đã bay ngang qua người mà hắn vẫn có thể nắm bắt được. Việc bắt lấy mũi tên bay xẹt tới mình khác hẳn với việc mũi tên đã bay ngang qua người rồi đuổi theo mà bắt lấy nó. Khi mũi tên lao vút tới mình, chỉ cần phán đoán chuẩn xác là có thể bắt được nó, nhưng nếu để mũi tên bay qua người mình rồi mới lao theo để bắt lấy nó thì khó khăn hơn nhiều, bởi vì nếu muốn làm được như thế thì người ta cần phải có tốc độ cực nhanh, ít nhất thì tốc độ phải nhanh hơn tốc độ của mũi tên tới mấy lần, bởi lẽ hắn xuất phát sau và cần phải đuổi kịp mũi tên ấy mới được.
Tốc độ của mũi trường tiễn còn nhanh hơn Phong nhận tới mấy lần, vậy mà Lưu Sâm đã có thể xuất phát sau mà lại tới trước, đó là loại tốc độ gì chứ? Chẳng lẽ tốc độ của hắn còn nhanh hơn cả mình nữa hay sao? Lần đầu tiên Tư Tháp có một dự cảm xấu!
Cái loại dự cảm này là một loại ý thức nguy cơ của bản thân, nếu như tài nghệ của gã cao hơn chút nữa, biết được mức độ xoáy tròn của Toàn phong tiễn mạnh tới cỡ nào, vậy thì gã sẽ còn kinh hãi hơn nữa, sắc mặt hẳn sẽ trở thành xám như tro tàn cho coi. Hiện tại, đứng ở góc độ của gã mà quan sát thì gã không cảm nhận được sức xoáy tròn của mũi tên đó, trái lại cũng không nhìn ra được tốc độ xoáy tròn quá nhanh của nó, thậm chí cũng không nghe ra được bất kỳ thanh âm gì nữa.
Trên đài cao, Thác Nhĩ Tư rũ hai tay xuống rồi chán nản nói:
– Ta thua rồi!
Gã vốn là một học viên có dã tâm, hơn nữa cũng đã khéo ẩn nhẫn lâu ngày. Khi gã tham gia tỷ thí ma pháp phụ, gã vốn đã tính sẵn từ trước, trong mắt gã chỉ có hai đối thủ: Tư Tháp và đương kim bá chủ của ma pháp phụ là Đạt Nhĩ Tư, tuyệt không có Lưu Sâm; nhưng không ngờ, hôm nay Lưu Sâm đã liên tiếp phá trừ Truy phong tiễn, Hồi phong tiễn, và sau cùng là Toàn phong tiễn, tựa như có ba cánh tay vậy. Vì vậy mà gã đã bại rồi, bại mà không có gì để tranh cãi.
Huống chi, thân pháp lợi hại mà đối phương đã dương danh tại học viện vốn còn chưa sử dụng tới. Tại học viện, thân pháp của Lưu Sâm còn xếp trên thủ pháp của hắn nhiều lắm.
Thế rồi tiếng vỗ tay nổ ra vang dội, Cách Phù cười tươi như hoa:
– A Khắc Lưu Tư giỏi quá!
Lưu Sâm mỉm cười quay về hướng hòn giả sơn mà vẫy vẫy. Đó là cái vẫy tay của kẻ chiến thắng.
Sau trận chiến này, hắn cũng có thu hoạch, đó là sự nhận thức về hình thái của gió. Phong có rất nhiều hình thái, như là hòa phong (gió êm dịu), cuồng phong, toàn phong (gió lốc), nghịch phong (gió ngược), vv…Toàn phong có lực lượng rất đáng sợ, quả thật là một đột phá đối với Phong ma pháp, mà việc này cũng đã đánh đổ sự nhận thức ở trong lòng hắn, nhưng chính hắn lại không biết được điều đó. Ý niệm ấy chỉ lưu lại một cái gốc ở trong lòng hắn, dường như là đang lén lút gõ lên một cánh cửa khác vậy. Chỉ tiếc là hắn vẫn chưa nghe được hồi âm từ cánh cửa bí mật đó.
Một nữ hài chợt lên tiếng cảm khái:
– Tốc độ của hắn thật là quá nhanh! Một kẻ ác độc như vậy thì sao lại có tốc độ nhanh như thế chứ?
Việc này đâu có liên quan gì tới nhau chứ. Ác độc là vấn đề liên quan tới tính cách, còn tốc độ là vấn đề thuộc về kỹ năng, sao có thể gộp chung lại để nói chứ?
Có thể nói, ít nhất ở trong lòng Pha Tư Đế, nàng không hy vọng sự việc lại không phù hợp như vậy.
– Đúng vậy!
Á Na nói:
– Đặc biệt là mũi tên cuối cùng, tốc độ của nó nhanh như vậy mà khi hắn tiếp mũi tên đó, hắn lại không cần điều chỉnh thăng bằng mà vẫn tiếp được nó, thật là quá nhanh!
Nàng cũng không biết được bí mật của sức xoáy tròn, mà chỉ có thể bình luận tới tốc độ mà thôi – về phần mũi trường tiễn có thể đẩy một người đi xa tới mấy trượng như vậy, tất nhiên là do sức của tốc độ gây ra, cộng thêm Phong ma pháp của Lưu Sâm khiến cho thân thể của hắn nhẹ như yến nữa.
Trên mặt Pha Tư Đế hiện rõ niềm hưng phấn, nàng hỏi:
– Ngươi có thể đánh bại hắn không?
– Nếu hắn có thế chống đỡ cho tới khi đối trận với ta, vậy ta sẽ chứng minh cho ngươi xem!
Á Na cũng lộ ra thần sắc hưng phấn, sắc mặt của nàng đã phản bội nàng rồi – bởi vì không có một nữ hài nào lại nguyện ý muốn đấu với hắn! Nhưng hiện tại nàng rất mong được đấu với hắn, chỉ vì nàng muốn xem tốc độ của hắn có thể đột phá Ngư Long vũ hay không mà thôi.
Thông thường thì cao trào hay đi đôi với nhau. Trận đấu kế tiếp là trận của Đạt Nhĩ Tư!
Đây là trận mà mọi người đều chú ý tới nhất, bởi vì nó là trận đầu tiên mà đương kim vô địch bảo vệ ngôi vị đệ nhất của mình.
Đạt Nhĩ Tư có vóc người không quá cao, nhưng gã lại khôi ngô dị thường. Sau khi lên đài rồi, gã liền khom người chào khắp bốn phía rồi yên vị trở lại. Đối thủ của gã là một nam sinh Thủy hệ ma pháp sư. Y có thân hình cao lớn, còn cước bộ thì nhàn nhã như đi chơi vậy. Truyện được copy tại
Thế rồi bỗng có hơi nước bốc lên, và bụi đất ở trên đài cũng cùng lúc bay lên mù mịt. Luồng hơi nước ấy là chiêu thức của gã ma pháp sư kia dùng để đối phó với Đạt Nhĩ Tư, dùng nước để thấm ướt lớp đất bùn rồi đắp lên người Đạt Nhĩ Tư. Quả nhiên y không bị thất vọng, dưới sự ẩm ướt của nước, lớp bụi đất kia liền dính lên người của Đạt Nhĩ Tư. Kỳ quan lập tức xuất hiện, lúc này ở trên đài cao đã thấy xuất hiện một bức tượng đất.
Lẽ ra đất bùn ở trên người một khi bị thấm ướt thì sẽ rơi xuống, nhưng có điều kỳ quái là đất bùn ở trên người Đạt Nhĩ Tư lại có một loại sáng bóng và trong suốt. Theo cước bộ của gã tiến về phía trước, nhưng trên mặt đất lại không có một giọt nước nào, và tất nhiên cũng không có bùn đất nốt. Thủy ma pháp sư vươn tay phải đang cầm Băng đao đánh ra một chiêu thăm dò, tốc độ không nhanh, nhưng chuyện lạ đã xảy ra, một kích không nhanh đó lại kích trúng cổ của Đạt Nhĩ Tư, một vị trí yếu hại.
Một tiếng “choeng” nhỏ vang lên, Băng đao vỡ tan!
Thủy ma pháp sư thấy vậy thì giật mình kinh hãi, y vội vàng nhanh chóng thoái lui về sau. Đây là cơ hội tốt nhất cho Đạt Nhĩ Tư tấn công, nhưng gã dường như có phản ứng rất chậm, để mặc cho đối phương thoái lui. Thủy ma pháp sư hít một hơi bình tĩnh lại rồi thân hình như con rồng bơi trên biển rộng, biến ảo vô phương, hai thanh Băng nhận ở trên tay y chợt mọc dài ra, khi chúng vừa lao tới trước mặt Đạt Nhĩ Tư thì đột nhiên cong gập lại, giống hệt như hai con rắn sống vậy và bắn thẳng đến một bên mắt của Đạt Nhĩ Tư. Ngay cả bộ vị yếu hại nhất của gã mà cũng có thể chấn gẫy Băng nhận, vậy thì cơ hội của y chỉ có một: là đôi mắt của đối thủ!
Chiêu đó nhanh như thiểm điện vậy, và nó cũng không có chút dấu hiệu nào, đáng lẽ Đạt Nhĩ Tư tuyệt đối sẽ không tránh được, nhưng thân thể cao lớn của Đạt Nhĩ Tư chợt lui ra sau, rồi chỉ trong nháy mắt lại tiến lên trước, chỉ nghe “oành” một tiếng thật lớn, bùn đất bay tứ tung. Thân thể của tên nam sinh Thủy ma pháp sư kia liền bay bổng lên không, rồi máu tươi bắn ra tung tóe, sau đó lại nghe “bình” một tiếng, y đã rơi xuống bãi đất bùn ở dưới đài, đồng thời cũng không bò dậy nổi.
Trong lúc cước bộ của Đạt Nhĩ Tư một tiến một thoái đó, ánh mắt của Lưu Sâm liền sáng rực lên. Thì ra tốc độ của gã cũng không chậm, thậm chí có thể nói là khá nhanh nữa đấy chứ. So với lời đồn đãi thì lại không giống chút nào, bởi vì gặp chiêu số không nên trúng thì gã lại trúng, còn chiêu số nên trúng thì gã lại không bị trúng, vậy điều đó nói lên việc gì? Nó nói rõ là gã đang trêu đối thủ đây mà!
Lúc này những người đang quan chiến ở dưới liền tung hô:
– Đạt Nhĩ Tư! Đạt Nhĩ Tư!
Lớp bùn đen ở trên người Đạt Nhĩ Tư bỗng nhiên chảy xuống đất tựa như nước trôi vậy, đầu tiên là đầu của gã lộ ra, sau đó là thân trên, rồi hạ thân, rồi hai chân…..lớp đất bùn đó chảy từ trên đài xuống rồi dung nhập vào lòng đất và không còn để lại dấu vết gì nữa. Chỗ sàn đấu lúc nãy không để lại chút mùi ô uế nào, mà trên người gã cũng không hề bị ô uế nốt; thậm chí so với lúc trước khi tỷ thí, trông gã còn sạch sẽ hơn nhiều lắm, coi bộ lớp đất bùn kia chỉ giúp gã tắm rửa mà thôi.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.