– Tư Tháp!
Lệ Nhã buông khối thịt ở trong tay xuống, rồi giang tay ôm chặt lấy gã, và nói: – Rốt cuộc ngươi cũng đã tỉnh rồi…
Tư Tháp ngồi dậy và cũng ôm chặt lấy nàng, lệ nóng dâng tràn lên khóe mắt của gã.
Khải Sắt Lâm nhìn họ với vẻ trìu mến, rồi sau đó mới dời ánh mắt về khuôn mặt của Lưu Sâm, và nét trìu mến ở trong mắt nàng liền trở thành vô tận tình ý; đồng thời, bàn tay nhỏ nhắn của nàng cũng được dúi vào lòng bàn tay của Lưu Sâm.
Chợt có tiếng ho khan vang lên, Tư Tháp giật mình quay đầu lại, tiếp theo là thanh âm của Lưu Sâm vang lên: – E hèm, Tư Tháp tiên sinh, chẳng lẽ ngươi muốn nuốt tươi Lệ Nhã tiểu thư luôn sao? Ta đề nghị ngươi trước khi ăn người thì hãy ăn vài miếng thịt rồng trước đi đã!
Khải Sắt Lâm nghe hắn nói vậy thì chợt phì cười, còn Lệ Nhã thì đỏ mặt lùi lại; trong khi đó thì Tư Tháp nhảy bắn lên rồi bổ tới ôm chầm lấy Lưu Sâm.
Tư Tháp cười lớn, nói: – A Khắc Lưu Tư, có được một người bằng hữu như ngươi, đó chính là phúc khí lớn nhất của ta đây! Ta chỉ biết rằng, nếu như ta còn có thể nhìn thấy lại ánh dương quang, nhất định chỉ có ngươi mới làm được điều đó thôi!
– Ngươi còn biết là mình sẽ không thấy được ánh dương quang sao?
Vừa hỏi, sắc mặt của Lưu Sâm vừa trở nên bình tĩnh vô cùng. Hắn hơi ngừng một chút rồi hỏi tiếp: – Nói như vậy tức là ngươi biết rất rõ là mình đã bị tập kích?
– Là Địa Tinh!
Tư Tháp trầm giọng nói: – Thực lực của đám Địa Tinh kia quả thật nằm ngoài ý liệu của ta! Ám khí của chúng thật sự quá lợi hại. Chúng đã xuất thủ từ sau lưng, nên ta không thể thấy rõ bóng dáng của kẻ ấy!
Thanh âm của gã vẫn tràn ngập sự nghi hoặc.
Là ám khí ư? Lại có loại ám khí như thế sao? Lưu Sâm hơi trầm tư, lúc đó, Tư Tháp liền kể lại toàn bộ quá trình gã bị tập kích như thế nào. Chỉ tiếc là, khi lưng gã bị trúng một đao thì lập tức bị hôn mê bất tỉnh, những chuyện sau đó thì không còn hay biết gì nữa.
– Bây giờ chúng ta phải làm gì?
Sau khi kể chuyện của mình xong, gã liền hỏi một câu, sau đó lại còn nói thêm: – Nếu bây giờ có thể cùng ngươi kề vai tác chiến, giết sạch đám tiểu nhân kia đi, vậy thì ta sẽ rất thích chí!
Gã đương nhiên là muốn như thế, bởi vì trong suốt đời của gã, gã chưa từng bị thiệt thòi như thế bao giờ cả.
– Tốt lắm!
Lệ Nhã nghiến răng nói: – Chúng ta cùng nhau động thủ, giết sạch đám Địa Tinh đáng ghét kia đi!
– Ta….ta cũng tán thành!
Khải Sắt Lâm ngập ngừng giơ tay hưởng ứng, nhưng sau đó thì thẹn thùng bổ sung thêm: – A Khắc Lưu Tư, ngươi thấy thế nào?
Lưu Sâm vẫn đang trầm tư mà không thốt lời nào.
Một lúc sau, Tư Tháp bỗng kêu lớn: – Huynh đệ, ngươi đang nghĩ gì thế? Mau nói đi!
Lưu Sâm cúi đầu, nói: – Thật muốn ta nói hả? Vậy đơn giản lắm thôi, chúng ta trước tiên hãy trở lại thành Tô Cách đã, rồi sau đó muốn làm gì thì làm. Hôm nay là ngày lành, hà tất cứ phải nhắc tới chuyện giết chóc làm chi chứ?
Hai tỷ muội nghe vậy thì đều đỏ mặt lên. Ngày lành ư? Hắn muốn nói tới ai đây?
Tư Tháp ngơ ngác chẳng hiểu gì cả, nhưng dù sao thì một tay cũng không vỗ nên kêu, vì vậy gã cũng phải khuất phục, chỉ đành nói: – Được, vậy thì nghe theo ngươi. Ai bảo chúng ta là huynh đệ làm chi? Nhưng phải nói rõ một chút, đây không phải là chúng ta sợ đám tiểu nhân kia đâu đấy nhé!
– Tất nhiên rồi! Thôi được, xin mời!
Lời vừa dứt, ba người lập tức thấy hoa mắt một cái, sau đó thì cả bốn đều đặt chân xuống bên cạnh một dòng suối nhỏ, rồi cùng nhau nghênh ngang bỏ đi. Họ xuyên rừng mà đi, chỉ khoảng nửa khắc sau thì đã đi xa.
oooOooo
Tô Cách thành!
Đại công phủ!
Tô Cách Lâm đại công vẫn đang nổi trận lôi đình, lão quát tháo ầm ĩ: – Các ngươi làm ăn thế nào vậy hả? Đến giờ mà vẫn chưa tìm ra chúng? Chẳng lẽ hai người bọn chúng đã chắp cánh mà bay hay sao?
Rốt cuộc lão cũng đã đoán được tám, chín phần mười là hai tỷ muội đã bay đi mất, nhưng chỉ là không có chắp cánh mà bay thôi.
Đám vệ binh bên dưới run rẩy bẩm: – Bọn thuộc hạ sẽ….tiếp tục tìm….Trước khi trời tối….
Bỗng nhiên có thanh âm của ai đó vang lên: – Gia gia, chúng con về rồi!
Đại công nghe vậy thì giương mắt lên nhìn, ở bên dưới có ba người, hai tôn nữ của lão đều có mặt trong số đó, và người thứ ba là một thanh niên anh tuấn. Lúc này khuôn mặt của hai tôn nữ đều đỏ hồng cả lên. Còn thanh niên anh tuấn kia là ai? Ánh mắt của đại công nhìn vào gã với vẻ thăm dò.
Thanh niên anh tuấn hơi cúi mình chào: – Tư Tháp của Tô Nhĩ Tát Tư học viện xin bái kiến đại công!
Tư Tháp? Tô Nhĩ Tát Tư học viện? Đây là tình lang của tôn nữ Khải Sắt Lâm sao? Quả nhiên tuấn tú phong độ, thảo nào tiểu nha đầu kia lại đỏ mặt như thế, nhưng tuấn tú lịch thiệp thì sao chứ? Lão làm sao có thể nuốt được cục tức này chứ? Nghĩ tới đây, đại công rất muốn nổi giận!
Khoan đã! Tư Tháp? Cái tên này nghe thật quen tai. Trong lòng đại công khẽ rúng động, hỏi lại: – Tên ngươi là Tư Tháp?
– Chính phải!
– Tố Cách Lạp Tư viện trưởng……là gì của ngươi?
– Lão nhân gia chính là gia gia của tại hạ!
Đại công nghe vậy thì hai mắt lập tức sáng ngời lên! Trời ạ! Gã chính là tôn tử của Tố Cách Lạp Tư đây mà! Đây chính là một khối bảo bối cực lớn, Thác Lai Phu thật có kém xa nhiều lắm. Tố Cách Lạp Tư, một Phong hệ đại ma đạo, đồng thời cũng là một nhân vật mà ngay cả quốc vương cũng phải coi trọng. Người này đã từng viễn chinh giao đấu với Thánh Cảnh, chỉ một trận mà uy danh bay xa, vượt hơn hẳn các đại ma đạo khác. Thế mà tôn tử của lão đã đến đây rồi ư? Thật không ngờ tôn tử của lão lại thích tôn nữ xấu xí của mình. Đây đúng là mất một con Phong thỏ, mà đổi lại được một con ma lang rồi!
Vừa nghĩ thế xong, khuôn mặt của đại công liền nở nụ cười sáng lạn, nói: – Thì ra là Tư Tháp tiên sinh! Tô Cách thành được ngươi viếng thăm, quả nhiên là niềm vinh hạnh của chúng ta. Xin mời! Xin mời!
Thái độ của lão đã xoay chuyển 180 độ, khiến cho Lệ Nhã mừng thầm trong lòng. Gia gia chịu tiếp nhận gã, vậy thì tất cả mọi chuyện sẽ được xuông sẻ thôi. Hôm nay đúng là có chuyện vui liên tục, khiến nàng vui mừng cực hạn; nhưng tại sao ánh mắt của gia gia lại nhìn tỷ tỷ hoài thế, mà lại còn mang dáng vẻ vui mừng như vậy nữa?
– Gia gia ngươi vẫn mạnh khỏe chứ?
Đại công vừa ngồi xuống, vừa lên tiếng hỏi thăm Tư Tháp.
– Đa tạ đại công đã có lời hỏi thăm, tệ gia gia vẫn mạnh khỏe như thường!
– Ngươi đừng gọi ta là đại công nữa, như vậy thật là quá khách sáo đi! Ngươi đã coi trọng tôn nữ của ta như thế, vậy thì chúng ta đều là người một nhà cả thôi!
Đại công lộ vẻ đắc ý, rồi nói tiếp: – Khải Sắt Lâm hài tử của ta, chính con đã tự chọn chàng rể cho mình, vậy thì tất cả đều y theo ý con đi. Ta rất vui lòng, ừm, rất là vui lòng!
Khải Sắt Lâm nghe vậy thì ngạc nhiên đến nỗi há hốc miệng, cả Lệ Nhã và Tư Tháp cũng đều ngây người ra.
– Tư Tháp, ngươi cũng có thể chuyển cáo lời của ta đến gia gia của ngươi!
Đại công hơi ngừng lại một chút, rồi bổ sung thêm: – Tôn nữ Khải Sắt Lâm của ta có tâm tư rất kín đáo, mà tính tình lại thiện lương. Ngươi phải hết lòng….
– Gia gia, người nhầm rồi!
Rốt cuộc Khải Sắt Lâm không nhịn được mà phải lên tiếng: – Tư Tháp là…..là…..bằng hữu của….muội muội!
Đại công nghe vậy thì chưng hửng ra, lão hết nhìn Khải Sắt Lâm rồi lại nhìn sang Lệ Nhã. Lúc này Tư Tháp cũng cầm tay Lệ Nhã rồi đứng lên nói: – Đại công, nếu tiền bối không chê Tư Tháp này, vậy xin cho phép tại hạ bắt chước Lệ Nhã mà gọi tiền bối là…..gia gia!
Đại công lập tức thay đổi ý nghĩ ngay. Dù sao thì sai cũng sai rồi, nhưng cũng may là không sai nhiều lắm. Nói thật chứ, một thanh niên có điều kiện tốt như Tư Tháp vậy, làm sao lại coi trọng Khải Sắt Lâm cho được? Thì ra đối tượng của gã mới là Lệ Nhã. Với điều kiện của Lệ Nhã, như vậy mới xứng đôi với gã chứ. Tốt, tốt lắm! Rốt cuộc vẫn là chuyện tốt thôi!
Nghĩ vậy rồi, lão liền mỉm cười niềm nở như trước, nói: – Vậy cũng tốt, vậy cũng tốt! Lệ Nhã, con hãy tiếp đãi Tư Tháp cho tốt đấy. Nhớ hãy đưa hắn đi dạo khắp nơi trong bổn thành nhé!
Hai người cùng khom người đáp: – Dạ, gia gia!
– Tốt, tốt!
Đại công đứng dậy. Lão tươi cười nhìn hai người họ xong, sau đó quay sang Khải Sắt Lâm thì sắc mặt liền trở nên nghiêm lạnh như sương, thốt: – Khải Sắt Lâm, theo ta!
– Dạ, gia gia!
Cửa phòng được khép lại sau lưng hai người. Sau khi đi một đỗi khá xa, ở phía trước không còn ai nữa, lúc này đại công mới dừng chân lại rồi lên tiếng: – Khải Sắt Lâm, hôm nay…..con đã làm những gì hả?
Thanh âm của lão vừa có vẻ nặng nề, mà khuôn mặt cũng trở thành lạnh như băng. Biểu tình vui vẻ lúc nãy đã biến mất sạch.
– Con….con
Khải Sắt Lâm đỏ bừng mặt, nàng ấp úng một lúc mà không biết trả lời thế nào. Hôm nay nàng đã làm những gì chứ? Nàng nghĩ không ra. Đầu tiên là ở một mình trong phòng với hắn một lúc, sau đó lại phi hành trên không, tiếp theo thì tiến vào không gian kỳ lạ và còn cứu được Tư Tháp trở về, rồi lại còn ăn thịt rồng nướng, vv….Tất cả những việc đó đều xảy ra trong một thời gian ngắn, tuy cũng khá nhiều việc, nhưng lại không tiện nói ra thành lời. Chính vì việc thứ nhất không thể nói ra miệng, thì những việc tiếp theo dù có nói ra cũng không ai tin.
– Con không nói thì để ta nói!
Gia gia lạnh lùng thốt: – Là con đã hẹn hò với nam nhân ở trong phòng riêng phải không?
Khẩu khí của lão thật không thân thiện tí nào! Khải Sắt Lâm cảm thấy rất ủy khuất. Muội muội chẳng phải cũng đang hẹn hò với nam nhân đó sao? Gia gia đã đích thân đóng cửa cho họ, vậy mà bây giờ lại muốn trách mắng việc mình hẹn hò hay sao?
– Con thường tỏ ra không hiểu chuyện như thế, bảo ta làm sao thương con cho được?
Gia gia trầm giọng nói: – Ta phải vất vả lắm mới chọn được một nơi nương thân tốt cho con, nhưng con chẳng những chống lại, mà còn đi tìm một gã nam nhân rừng rú ở đâu ra để chọc tức người ta. Phải vậy không? Có phải là con không muốn xuất giá hay không?
Càng nghe, sắc mặt của Khải Sắt Lâm càng trở nên rất khó coi. Ngày hôm nay nàng vốn rất vui vẻ, giống như một con bướm tung tăng giữa vườn hoa vậy, nhưng những lời này liền kéo nàng về với hiện thực; mà hiện thực đó là nàng vĩnh viễn thua xa muội muội của mình. Tướng mạo không bằng muội muội, trí tuệ cũng không bằng muội muội. Từ trước tới nay, khi ở trong nhà, hễ muội muội muốn gì thì cả nhà đều tận lực giúp muội muội giải quyết; còn hễ mỗi lần mình mở miệng thì đều bị mọi người quát tháo ầm ĩ. Nàng đã quen với những việc như thế rồi, mà đằng sau thói quen đó thường là ủy khuất và nước mắt, nhưng hôm nay nàng không muốn rơi lệ. Ấy vậy mà tại sao gia gia vẫn có thái độ như thế chứ?
Đại công lại nói: – Nhìn muội muội con đi! Nó nhỏ hơn con, nhưng lại hiểu chuyện hơn con nhiều lắm. Nếu muốn tìm nam nhân thì cũng phải tìm loại người…..
Vừa nghe tới đây, Khải Sắt Lâm rốt cuộc cũng không nhịn được mà buộc miệng: – Gia gia, người cho rằng nam nhân mà con quen biết sẽ không bằng người ta hay sao?
Gia gia sửng sốt, hỏi: – Vậy hắn rốt cuộc là ai?
– Hắn là…..hắn là nam nhân tốt nhất thiên hạ!
Vừa nói, nàng vừa tuôn đôi dòng lệ: – Từ nhỏ đến lớn, chỉ có hắn mới nói…..con là nữ hài đáng yêu nhất! Chỉ với câu nói đó thôi, con nhất định sẽ gả cho hắn, dù có chết cũng phải gả cho hắn!
Nói xong, nàng khóc òa lên rồi ôm mặt chạy thẳng về phòng mình, đồng thời đóng sập cửa lại.
Thì ra ý nghĩa “hơn người” của nàng chỉ là dùng câu nói đó để đánh giá mà thôi. Đại công ngơ ngác nhìn cánh cửa đóng kín, rồi thầm nổi giận. Xú nha đầu kia mà cũng dám chống đối với lão hay sao? Hừ, chuyện này ngươi có thể làm chủ được hay sao chứ? Bộ tưởng rằng không có gia pháp hay sao? Ta sẽ bầm thây tên tiểu tử kia ra thành vạn đoạn, để xem ngươi làm sao mà gả đi!
Nghĩ xong, lão liền quay người bỏ đi, cước bộ khá trầm trọng, còn ở trong phòng Khải Sắt Lâm có bao nhiều đồ đạc bị ném bỏ thì lão chẳng thèm để ý tới.
Ba người họ trước sau đều không hề nhắc đến cái tên A Khắc Lưu Tư, đơn giản là vì hắn đã yêu cầu như thế. Hắn đã yêu cầu rằng: “Khi vào thành thì miễn bàn đến bất cứ chuyện gì, ta muốn đi làm một việc!” Hắn vừa nói xong thì lập tức biến mất dạng.