Bách Biến Tiêu Hồn – Chương 371 Hoàng Tử Đăng Cơ – Botruyen
  •  Avatar
  • 34 lượt xem
  • 3 năm trước

Bách Biến Tiêu Hồn - Chương 371 Hoàng Tử Đăng Cơ

Một kiếm sư vĩ đại nhất, một kiếm sư mạnh nhất, một siêu cấp cao thủ đã khiến cho cả kiếm thần cũng không thể xuất kiếm được, rốt cuộc cũng đã chết. Không biết trước lúc chết, lão đã có cảm khái thế nào? Phải chăng lão cảm khái rằng: Thì ra phối hợp mấy hệ ma pháp không đơn giản như chỉ là tăng thêm một bậc thôi. Nếu Lưu Sâm thiếu đi một loại ma pháp, hiển nhiên hắn không thể là đối thủ của lão rồi; nhưng Lưu Sâm đã luyện ba môn ma pháp đến đỉnh điểm, hơn nữa vận dụng chiến thuật cũng khéo léo vô cùng, do đó nên hắn mới có thể giết một kẻ có công lực cao hơn mình dễ dàng như thế!
Tất cả mọi người ở trong sân đều ngơ ngác nhìn mặt đất. Hai người vừa chiến đấu kịch liệt là thế, vậy mà bây giờ đã không còn thấy đâu nữa. Một trời bụi mù cũng đã lắng xuống hết, còn họ thì đi đâu? Nếu họ đấu một trận long trời lở đất ở trong thành, vậy thì mặc kệ ai thắng ai bại, hiển nhiên kinh thành cũng sẽ rước lấy một trận hạo kiếp….
Lạc Phu và Ước Sắt khẽ liếc nhau một cái, ánh mắt của họ vừa tiếp xúc thì cả hai lập tức lao bắn đi. Ước Sắt xuất chiêu trước tiên, lão phóng một quả cầu lửa về phía lão sứ giả ở trước mặt. Người nọ cũng là thần cấp cao thủ. Hai đại siêu cấp cao thủ chẳng biết đã đi đâu, vậy thì những người còn lại cũng nên bắt đầu hành động thôi. Ước Sắt tình nguyện ra tay trước tiên!
Lão thần cấp sứ giả kia hừ lạnh một tiếng, rồi thốt: – Tên phản đồ ngươi, ta…..
Lão vừa giơ tay lên, thì quả cầu lửa ở phía trước liền tách ra, từ trong đó chợt có một bóng nhân ảnh lao ập tới. “Xích” một tiếng vang lên, một kiếm liền xuyên thủng lồng ngực của lão. Thì ra kẻ vừa xuất thủ chính là Lạc Phu!
Ước Sắt ra tay trước, nhưng đòn tấn công của lão chỉ là một chiêu che mắt mà thôi. Mục đích của nó chính là tạo cơ hội cho Lạc Phu tiếp cận đối phương. Lạc Phu là một người từng trải trăm trận, tất nhiên sẽ không bỏ lỡ bất cứ thời cơ nào. Kích vừa rồi của ông ta đã dùng hết toàn lực vậy!
Lão sứ giả kia trong lúc thoi thóp, lão khó khăn giơ tay lên, mà ngón tay lại chỉ vào ngực của Lưu Sâm. Đó là chiêu thức đồng quy vu tận!
Bàn tay của lão còn chưa giơ lên hết đà thì bỗng có một cụm lửa đã bay tới và phủ chụp lấy cánh tay của lão. Chỉ trong nháy mắt, cánh tay đó liền bị cháy thành tro. Thì ra cụm lửa đó chính là quả cầu lửa kia hóa thành, nó đã chuẩn xác phủ chụp lấy cánh tay sắp tấn công của lão sứ giả. Tất cả mọi diễn biến đều chỉ là một chiêu hợp công của hai vị thần nhân, mà sự hợp công đó lại kín kẽ vô cùng, do đó mà kết cuộc mới được viên mãn như thế….
Cánh tay bị cháy thành tro, kiếm khí của thần sứ đương nhiên cũng tan thành mây khói. Một tay vừa bị hủy, lão còn lại một tay. Vì vậy mà giờ đây lão cũng giơ tay kia lên, nhưng ngay lúc đó lại có một bóng nhân ảnh từ dưới đất chui lên, mà thân thể của người nọ vẫn sạch sẽ vô cùng, chứ không hề bị dính chút bụi đất nào. Rõ ràng là Lưu Sâm. Lưu Sâm cười khỉnh, nói: – Thánh quân đã biến thành một đống thịt vụn rồi, các hạ vẫn còn ngoan cố chống lại sao?
Thần sứ nghe vậy thì sắc mặt đại biến. Lão thụt lui về sau hai bước. Thánh quân đã chết?
– Thánh quân ra lệnh các ngươi đều phải đi bồi lão!
Lưu Sâm cười nhẹ: – Đó là mệnh lệnh cuối cùng của lão. Các ngươi có thể không nghe sao? Đi xem thử nơi lão đã chết thế nào.
Lưu Sâm và Ước Sắt nghe vậy thì nắm chặt tay nhau. Trên mặt cả hai đều lộ nụ cười nhẹ nhõm. Quả nhiên hắn đã thành công rồi! Thánh quân đã chết, vậy là hôm nay đã toàn thắng. Dù cho đối phương vẫn còn một, hai trăm cao thủ, nhưng phần thắng đã thuộc về đại lục rồi.
– Vì Thánh Cảnh mà sống, vì Thánh Cảnh mà chết!
Thần sứ chậm rãi giương mắt lên, rồi nói: – Na Trát Văn Tây, ngươi nhất định sẽ hối hận!
– Không giết tận đuổi tuyệt các ngươi thì ta mới hối hận!
Hắn vừa nói xong thì thân thể của thần sứ bỗng nhiên phồng to lên. Lạc Phu thấy vậy thì kinh hãi kêu: – Mau lùi lại!
Ông ta chỉ kịp thốt ba chữ, thì Lưu Sâm đã phất mạnh tay một cái. Trước mặt hắn đột nhiên xuất hiện một bức tường đá vừa dầy vừa kiên cố vô cùng. “Oành” một tiếng thật lớn, cả mặt đất đều bị chấn động mạnh, ai nấy cũng gần như đứng không vững nữa; còn tường đá thì cũng rung động kịch liệt, nhưng sau đó thì mọi thứ đều lắng xuống.
Lưu Sâm lại phất tay thêm một cái, một trận cuồng phong cuốn qua, hiện trường trước mắt liền khiến mọi người đều há hốc kinh ngạc vô cùng.
Tất cả những thi thể ở trên mặt đất đều biến mất hết, cả mấy trăm người vừa đứng đó cũng không thấy đâu nốt, kể cả tổng đàn của Đại Lục công hội cũng không thấy luôn. Giờ đây chỉ còn lại một sự đổ nát thê lương, khắp nơi đầy đất chỉ là những mảnh vụn của thi thể và y phục mà thôi!
– Kiếm thần tự bạo!
Lưu Sâm lầm bầm tự nói: – Kiếm thần tự bạo mà cũng có thể đỡ được sao?
– Đỡ không được!
Lưu Sâm cũng trợn tròn hai mắt, nói: – Ít ra thì ma pháp của ta cũng bị tan biến dưới sự tự bạo của lão. Lợi hại thật! Đáng lẽ ta muốn mượn sự tự bạo của lão để tiễn hơn trăm người theo về Tây Thiên, không ngờ cả tổng đàn của Đại Lục công hội cũng bị hủy theo. Đúng là nằm ngoài ý liệu của ta!
Thì ra là hắn đã ép đối phương sao? Là hắn cố ý khiến đối phương tự bạo sao? Lạc Phu và Ước Sắt đưa mắt nhìn nhau, cả hai đều choáng váng với suy luận đó. Ép kiếm thần tự bạo quả thật là một ý niệm điên cuồng vô cùng. Nếu là kiếm thánh tự bạo thì đã có thể khiến cho họ bị thương rồi, còn nếu là đại kiếm thánh tự bạo thì đã có thể dồn họ vào chỗ chết, huống chi lại là kiếm thần tự bạo?
– Na Trát Văn Tây….Na Trát Văn Tây….
Tiếng hoan hô vang dậy nổi lên từ bốn phía. Thì ra là các binh sĩ đang vui mừng tung hô, và nó lan truyền đi rất nhanh. Không lâu sau đó, toàn thành cũng đều chìm vào sự hân hoan khôn tả, hầu như tất cả mọi người đều biết một sự thất: đó là trong Đại Lục công hội có lực lượng tàn dư của Thánh Cảnh, hơn nữa lại còn có cả vô địch Thánh quân của Thánh Cảnh nữa. Nhưng tin này được truyền đi chưa tới một giờ thì lại có một tin khác truyền đến: Na Trát Văn Tây chiến thắng Thánh quân, giết sạch tàn dư của Thánh Cảnh. Kinh thành triệt để rơi vào sự khống chế của người đại lục.
Tam đại thần nhân bắt tay hợp tác, tất cả đều được bình an vô sự!
Mặc dù hiện trường lúc này chỉ là một mảnh hoang phế, nhưng so với việc chiến đấu kịch liệt thì việc thu dọn chiến trường là may mắn vô cùng. Trong lúc thu dọn tàn cuộc, các binh sĩ tham gia công việc này đều vui mừng vô cùng, bởi vì sự may mắn lớn nhất của họ là: họ đang nhặt xác địch nhân, chứ không phải là địch nhân nhặt xác họ!
Nơi mà ba vị thần nhân đang đứng đã sớm được thu dọn sạch sẽ. Những người thu dọn ở đây đều rất cẩn thận vô cùng, họ chỉ sợ làm kinh động tới ba vị thần nhân mà thôi. Có vài gã binh sĩ chu đáo không biết tìm ở đâu ra ba cái ghế đem đến để cho ba vị thần nhân ngồi, ngay cả hoàng tử với thân phận hiển hách như thế cũng không có ghế ngồi nữa; nhưng gã không hề để tâm đến chuyện đó, mà lúc này lại cung cung kính kính đứng ở sau lưng Lưu Sâm, trông giống như một gã tùy tùng của Lưu Sâm vậy.
Trên mặt hoàng tử hiện lên nét hưng phấn rất rõ rệt. Gã chỉ cần được làm một tùy tùng của Na Trát Văn Tây thôi thì cũng đã thỏa mãn lắm rồi!
Việc thu dọn tàn cuộc do mấy ngàn người cùng lúc động thủ, vì vậy mà không lâu sau thì mọi thứ đã được dọn dẹp sạch sẽ xong. Bỗng nhiên Ước Sắt đứng bật dậy, nói: – Hoàng tử điện hạ, ngài đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?
Hoàng tử kinh hãi, hỏi lại: – Chuẩn bị cái gì?
Ước Sắt chậm rãi nói: – Chuẩn bị đăng cơ!
Lời này vừa thốt ra, cả Lưu Sâm và Lạc Phu cũng đều đứng bật dậy, trên mặt hai người đều lộ vẻ kinh nghi vô cùng. Hoàng tử nghe hỏi thì sắc mặt liền trở nên ảm đạm và thương tâm vô cùng.
oooOooo
Kim điện!
Hoàng tử chậm rãi bước thẳng tới đầu cùng của kim điện. Ở tại đó chợt có một thanh âm vừa hiền lành vừa từ tốn vang lên: – Hoàng nhi, mọi việc đều xong rồi chứ?
Chính là thanh âm của quốc vương bệ hạ.
– Đúng vậy, Thánh quân đã chết dưới tay của Na Trát tiên sinh, còn các phần tử nằm vùng tại Đại Lục công hội cũng đều bị chết dưới tay của Lạc Phu tiên sinh!
Lời của hoàng tử vừa dứt thì trong đại điện liền vang lên tiếng hoan hô rầm rộ. Hai hàng quan viên cũng đều reo hò vui mừng.
Tiếng cười của quốc vương là lớn nhất: – Tốt, tốt! Mau truyền lệnh ra khắp thiên hạ, mọi người phải nhớ kỹ công lao của hai vị thần nhân này, để họ được lưu danh thiên cổ!
– Dạ!
Hai hàng người đều cùng khom mình lãnh lệnh. Đáng lẽ điều này không cần quốc vương phải quan tâm, nhưng y vẫn phải tỏ rõ thái độ của mình, cho thấy rằng mình vẫn cùng một lòng với người trong thiên hạ vậy.
– Còn có công lao của một người nữa mà chúng ta không thể bỏ qua!
Thanh âm của hoàng tử trở nên rất kỳ quái: – Đó là Ước Sắt tiên sinh!
– Phải rồi!
Quốc vương hơi trầm ngâm một chút, rồi nói: – Người này tuy rằng đã theo Thánh quân làm nhiều chuyện xằng bậy, nhưng vào lúc tối hậu lại biết quay đầu và giúp đỡ Na Trát tiên sinh đánh bại cường địch. Chiến công như vậy cũng không thể bỏ qua…..
– Bệ hạ, y còn có một công trạng khác nữa, tin rằng bệ hạ vẫn còn chưa biết.
– Hoàng nhi, ngươi rốt cuộc muốn nói gì?
Thanh âm của quốc vương có vẻ hơi kỳ quái. Hôm nay hoàng tử nói mấy lời mà y không hiểu gì cả. Trước nay gã không hề xưng hô với mình như thế bao giờ.
– Ước Sắt vừa nói cho ta biết….ngươi vốn là một quốc vương giả mạo!
Hoàng tử vụt ngẩng đầu lên, rồi nói tiếp: – Ngươi cũng là người của Thánh Cảnh!
Lời này vừa thốt ra, hai hàng quan viên đều ồ lên bàn tán xôn xao, có mấy vị đại nhân ở phía trước vội đồng loạt thoái lùi ra sau, bao nhiêu ánh mắt đều đổ dồn lên kim điện. Quốc vương đứng phắt dậy, quát: – Nói bậy!
Sau đó y chỉ vào hoàng tử rồi nói: – Ngươi dám nói ra lời đại nghịch bất đạo như thế, thật không xứng là hoàng tử. Người đâu? Mau giải hắn xuống!
Không thấy các binh sĩ đáp lại, nhưng ở ngoài cửa chợt có mấy người tiến vào. Người đi đầu là một thanh niên anh tuấn, ngọc thụ lâm phong. Dáng đi của hắn rất nhàn nhã và thong thả, tựa như đang đi du ngoạn vậy; còn theo sát hai bên hắn là hai lão giả. Rõ ràng là Lạc Phu và Ước Sắt!
Ba vị thần nhân cùng lúc xuất hiện!
– Na Trát tiên sinh, Lạc Phu tiên sinh, Ước Sắt tiên sinh…..đây là….đây là….
Sắc mặt của quốc vương biến thành tái nhợt.
– Người đâu?
Lưu Sâm hờ hững cất tiếng gọi.
– Dạ!
Bên ngoài lập tức có hơn mười người chạy vào, ai nấy đều mang đầy sát khí, rồi hướng về phía Lưu Sâm mà khom người, thốt: – Xin tiên sinh phân phó!
– Hãy bắt hắn lại, rồi cởi hết y phục của hắn ra, kiểm tra toàn thân của hắn. Các người cứ kéo hết râu tóc của hắn xuống, để chúng ta xem thử tên tặc tử này rốt cuộc lại có dáng mạo thế nào đây!
“Xoẹt” một tiếng vang lên, một thanh trường kiếm mang theo hàn quang lạnh lẽo đột nhiên xuất hiện ở trong tay quốc vương, sau đó thì y lao nhanh qua đám binh sĩ đang vây quanh rồi lại xuất hiện ở bên cạnh hoàng tử, đồng thời trường kiếm trong tay cũng gác lên cần cổ của gã. Quốc vương tức giận quát lên: – Các ngươi dám liên thủ tạo phản?
– Ta vốn chưa từng nhìn thấy quốc vương bệ hạ!
Lưu Sâm cười nói với Lạc Phu: – Nhưng bây giờ thì cũng đã xác nhận được lời Ước Sắt tiên sinh đã nói, hắn là kẻ giả mạo!
Lạc Phu cười nhạt: – Đương nhiên là giả rồi! Quốc vương bệ hạ đâu biết kiếm thuật chứ!
Quốc vương nghe vậy thì bàn tay cầm kiếm chợt run lên nhè nhẹ.
– Phụ hoàng của ta ở đâu?
Tuy tính mạng đang bị uy hiếp, nhưng hoàng tử không hề nao núng chút nào.
– Còn có thể ở đâu chứ?
Quốc vương giả lớn tiếng cười ha hả, rồi nói: – Hắn đã sớm biến thành một bộ xương trắng rồi. Nếu các ngươi không để ta rời khỏi đây, vậy thì ta sẽ khiến cho đại lục của các ngươi…..sẽ không còn quốc vương nữa!

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.