Bách Biến Tiêu Hồn – Chương 368 Trò Chơi Sát Nhân – Botruyen
  •  Avatar
  • 31 lượt xem
  • 3 năm trước

Bách Biến Tiêu Hồn - Chương 368 Trò Chơi Sát Nhân

Bỗng nhiên cửa đại sảnh được mở ra!
Một bóng người cao lớn chậm rãi bước vào, ánh nắng ngoài cửa sổ hắt lên người lão, khiến cho bóng của lão đặc biệt cao lớn hơn.
Toàn bộ những người có mặt đều sững người ra. Người ấy thản nhiên đi qua mặt bao nhiêu người, dưới ánh đuốc chập chờn vẫn còn lại trong phòng, khuôn mặt của lão càng lúc càng rõ ràng hơn.
– Tình hình thế nào?
Thanh âm lạnh lão vừa phát ra, toàn thân của người đó cũng dừng hẳn lại, và hờ hững đối mặt với mọi người.
– Thánh quân!
“Bịch” một tiếng vang lên, hơn hai mươi người đồng quỳ thụp xuống, kể cả Phi Dương.
Thánh quân lại lạnh lùng lên tiếng: – Ta hỏi các ngươi, tình hình thế nào rồi?
Phi Dương vội vàng nói: – Bẩm báo Thánh quân, sau khi tìm kiếm suốt đêm, chúng thuộc hạ vẫn chưa tìm ra mục tiêu! Xin Thánh quân cho thuộc hạ….thêm một chút thời gian…..
– Một chút thời gian?
Thánh quân hừ lạnh, rồi nói: – Chỉ sợ dù ngươi có thêm bao nhiêu thời gian thì cũng vô dụng thôi!
Vừa nghe được lời đó, Phi Dương chỉ cảm thấy xương sống phát lạnh. Nàng run giọng nói: – Thuộc hạ ngu muội, xin Thánh quân chỉ bảo!
– Ta hỏi ngươi!
Thánh quân nạt: – Na Trát Văn Tây đến kinh thành rõ ràng là để đối nghịch với bản nhân, tại sao như thế?
Hắn không đối nghịch với ngươi thì còn đối nghịch với ai chứ? Lời này vốn là một lời vô ích, nhưng một lời vô ích mà được thốt ra từ miệng Thánh quân thì không ai dám đáp lại.
– Tại sao hắn biết được bản nhân ở kinh thành? Khi vừa thấy ta mà hắn cũng không chút ngạc nhiên?
Thánh quân hơi dừng lại một chút, rồi nói tiếp: – Tất nhiên trong việc này phải có nội gian! Một khi nội gian chưa trừ diệt thì còn nói gì đến việc tìm kiếm địch nhân? Chỉ sợ trong nửa khắc thôi thì tất cả mọi kế hoạch của chúng ta cũng đã truyền tới tai kẻ địch rồi!
Lời này vừa thốt ra, lập tức chứng minh cho câu nói lúc nãy không hề vô ích chút nào.
Bao nhiêu suy nghĩ của Phi Dương chợt trở nên rối loạn vô cùng. Nội gian? Na Trát Văn Tây vừa đến kinh thành thì đã bố trí một thế thân, sau khi bố trí tất cả chu đáo xong thì mới vào cung, rõ ràng là hắn đã có chuẩn bị từ sớm. Tại sao hắn biết trước mà chuẩn bị các thứ? Hắn vừa nhìn thấy Thánh quân thì cũng không kinh ngạc chút nào, rõ ràng là đã biết tới sự tồn tại của Thánh quân từ lâu. Điều này thật rất khó giải thích. Phải chăng ở trong Đại Lục công hội thật sự có nội gian? Nếu bên cạnh mình có gian tế, vậy thì nhất cử nhất động của mình đều đã rơi vào tai mắt của địch nhân rồi. Đối với một kẻ địch đáng sợ như Na Trát Văn Tây, vậy thì hậu quả của việc này thật khó mà tưởng tượng nổi!
– Trong Đại Lục công hội có ai tỏ ra khác thường? Ngươi hẳn phải tỏ tường hơn ta.
Thánh quân đưa ánh mắt lạnh như băng nhìn thẳng vào Phi Dương, rồi nói tiếp: – Mau nói tên hắn ra! Hiện nay bản nhân không ngại sẽ giết lầm một, hai người!
Khác thường? Ai có vẻ khác thường nhất? Tất nhiên là Tác Ẩn rồi! Phi Dương còn chưa kịp mở miệng thì mấy tên thuộc hạ ở sau lưng đã ngẩng đầu. Thấy họ vừa mở miệng định nói thì Phi Dương bỗng kêu lên: – Thánh quân, việc trong nội bộ của chúng ta có gian tế quyết là không sai. Thuộc hạ đã có đầu mối, xin Thánh quân hãy cho thuộc hạ một chút thời gian.
Lời này của nàng liền khiến cho đám bộ hạ đều im miệng hết. Nàng biết lúc này bất kể là ai lên tiếng, thì cái tên đó nhất định sẽ chết chắc rồi, mà khả năng rất có thể là cái tên mà nàng không muốn nghe tới nhất. Vì vậy mà nàng chỉ có thể tạm thời kéo dài thời gian. Đợi điều tra rõ ràng đã, chỉ mong suy đoán của mình không đúng thôi.
Đám thuộc hạ đều im miệng, nhưng Thánh quân lại lên tiếng: – Ta không có thời gian để cho ngươi! Thôi được rồi, ngươi hãy để người của chúng ta từng người đi qua Việt Dương môn đi….Nhớ kỹ, phải là tất cả mọi người mà ta đã biết!
Từng người đi qua Việt Dương môn? Tại sao? Không ai dám lên tiếng hỏi, Thánh quân thần thông quảng đại như thế, chẳng lẽ mọi người đi qua Việt Dương môn thì sẽ có thể kiểm tra thực hư ai là nội gian hay sao?
Thánh quân cười lạnh một tiếng, sau đó thì phi thân biến mất. Trong không gian vẫn còn văng vẳng lời nói của lão: – Để xem kẻ nào có thể qua mắt ta được!
Quả nhiên lão có bản lãnh khiến cho gian tế phải hiện hình, bởi vì qua lời đó của lão thì mọi người cũng đều đoán được rồi.
Phi Dương khẽ lắc đầu để xua tan mọi lo lắng và ngờ vực về Tác Ẩn. Bây giờ là lúc phải làm chính sự thôi!
oooOooo
Trời vừa tờ mờ sáng, đây chính là lúc mà Đại Lục công hội sẽ bắt đầu một ngày mới, và đồng thời cũng là lúc mà các nhân viên cao cấp của các bộ phận sắp xếp công việc cho thuộc hạ của mình. Thế nhưng công việc đó đã hoàn toàn bị cắt đứt, bởi vì họ đang phải xếp hàng thật dài để đi qua cửa hậu viện. Hậu viện có cửa, mà cánh cửa đó vốn là để thông ra thế giới bên ngoài. Không có bao nhiêu người biết tới cái cửa này, bởi vì sau khi đi qua cánh cửa này sẽ là một khúc quanh thật dài, mà sau khi qua khỏi khúc quanh đó thì mới thông ra thế giới bên ngoài, và cũng bắt đầu cho sinh hoạt muôn màu muôn vẻ hằng ngày của họ. Đây chính là Việt Dương môn!
Vào ban ngày, nếu đi qua Việt Dương môn, họ sẽ là một phần tử của Đại Lục công hội, đóng vai những kẻ bảo vệ hòa bình và giữ gìn trật tự cho thiên hạ. Còn giữa đêm tối mà đi qua nó thì họ đóng vai gì, e rằng sẽ không ai biết được; nhưng hôm nay bọn họ biết mình phải đóng vai gì – họ đóng vai những kẻ đang bị khảo sát!
Ở bên ngoài thông đạo, ngay bên cạnh Việt Dương môn đang có một vị thủ lãnh mà họ tôn kính nhất. Một cường giả mạnh nhất trong thiên hạ đang tiến hành việc kiểm nghiệm.
– Người kế tiếp!
Thanh âm lạnh lẽo và sắc bén vang lên, một gã kiếm sư liền tiến vào trong. Sau đó lại có thanh âm của thủ lãnh vang lên: – Người kế tiếp!
Tốc độ đúng là rất nhanh! Thanh âm kia khiến cho hàng người thật dài đó cảm thấy khẩn trương vô cùng. Mỗi lần thanh âm đó vang lên đều cho thấy rằng người mà lão muốn kiếm vẫn chưa tìm được, và điều đó cũng có nghĩa là thời gian mà họ phải đối mặt với thủ lãnh cũng được kéo gần lại thêm vài phần.
Nửa giờ trôi qua, đã có hơn một trăm người bước qua cửa, bên trong vẫn truyền đến lời nói: – Người kế tiếp!
Một gã kiếm sư có vóc dáng cao gầy bước nhanh tới. Khi gần tới cửa thì gã có phần khẩn trương hơn. Tuy rằng gã là tổ trưởng của Hổ tổ, với thân thủ của một kiếm sư đã sắp đạt tới cấp thần, người trong thiên hạ có thể nhìn thấy gã chỉ có hai loại, một là người chết, và hai là những kẻ thân tín của gã! Những kẻ trước khi chết hiển nhiên đều thấy khẩn trương, nhưng gã lúc này cũng đang khẩn trương không kém. Rốt cuộc thủ lãnh muốn tìm ai vậy nhỉ?
Hoặc có lẽ đây là phương pháp phân công cho một nhiệm vụ đặc biệt nào đó? Vừa suy nghĩ miên man, gã vừa bước vào khúc quanh. Ở trước mặt gã chính là thủ lãnh. Khi vừa tiếp xúc với ánh mắt lạnh như băng của lão, tổ trưởng vội cúi đầu khom người chào: – Thánh quân!
Hai chữ này vừa thốt ra, một bàn tay liền chộp vào cổ họng gã. Cái chụp đó trông nhẹ nhàng vô cùng, nhưng tổ trưởng Hổ tổ thì có phản ứng gì? Tất nhiên là theo bản năng để phản kháng, mà sự phản kháng của gã chính là giơ tay lên. Với một cao thủ như gã, tay không cũng là kiếm!
Nhưng khi gã vừa giơ tay lên, thì lập tức cảm thấy cổ họng mình bị siết chặt, khí lực toàn thân bỗng biến đâu mất hết. Trước mắt gã chỉ thấy toàn một màu trắng toát. Chẳng lẽ đây là ánh sáng của địa ngục mà những người trước khi chết đều nhìn thấy hay sao? Gã không biết, và gã lại càng không hiểu được, tại sao thủ lãnh lại muốn giết gã?
Nếu như lúc này gã có thể nhìn thấy thủ lãnh, nhất định gã sẽ cảm thấy rất kỳ quái, bởi vì trên khóe miệng của lão đang lộ ra nét cười cợt, tựa như là đang tham gia một trò chơi vậy. Từ trước tới nay, thủ lãnh chưa hề đùa giỡn bao giờ. Do đó, người thủ lãnh này nhất định không phải là thủ lãnh của gã! Chỉ tiếc rằng gã không nhìn thấy điều đó, cả đời của gã cũng sẽ không bao giờ thấy được điều đó. Đằng sau Việt Dương môn không có một ai, vừa rồi hơn trăm cao thủ của Đại Lục công hội vừa bước vào đây lại không còn một ai cả!
Người này không phải là thủ lãnh, cũng không phải là Thánh quân, bởi vì hắn chính là Lưu Sâm!
Đã nhìn thấy vóc dáng và các loại biểu tình ở trên diện mạo của Thánh quân, đồng thời cũng đã nghe được giọng nói của lão, thật xin lỗi, trò chơi này cũng sẽ bắt đầu từ nơi này! Suốt một đêm thời gian, hắn đã hoàn toàn khôi phục thương thế, mà tốc độ khôi phục của hắn lại còn nhanh hơn cả Phi Dương nữa. Hắn đã mượn cớ tìm kiếm nội gian, và kèm thêm vài câu nói, thế là trong lúc tâm tư của Phi Dương bị rối loạn vì suy nghĩ xem hắn đang dưỡng thương ở đâu, vậy là nàng tuyệt không hề hoài nghi lão Thánh quân đi vào đại sảnh không phải là Thánh quân thật! Do đó mà nàng đã chấp hành mệnh lệnh của hắn một cách triệt để!
Lúc này Lưu Sâm rất giống một vị quân vương đến từ địa ngục vậy. Hắn cứ đứng ở khúc quanh này mà đợi từng tên cao thủ nộp mạng tới tận tay. Hắn chỉ việc thò tay ra, bóp chết từng người rồi ném vào không gian của mình. Hành động hủy thi diệt tích chỉ xảy ra trong chớp mắt. Những cao thủ của Thánh Cảnh đã từng ngạo thị thiên hạ một thời, vậy mà khi đến trước mặt hắn thì không kịp xuất ra một chiêu. Ngay cả tổ trưởng Hổ tổ kể như cũng là một cao thủ tuyệt đỉnh, ít ra thì trước khi gã chết, gã còn biết rằng thủ lãnh đang muốn giết gã; còn những người khác thì căn bản không biết gì cả, rồi cứ thế mà đi chầu Diêm vương thôi!
Lại thêm một tiếng nữa trôi qua, con số người chết dưới tay hắn đã trở thành một con số khổng lồ. Nó vừa khiến hắn kinh tâm động phách, và cũng vừa mang tới cho hắn một cảm giác thành tựu to lớn. Không biết người bên ngoài còn nhiều nữa không? Mau bóp chết bọn chúng xong thì đi ăn điểm tâm thôi!
Ở bên kia khúc quanh có một thân ảnh bước tới, cước bộ nhanh nhẹn vô cùng. Lưu Sâm hơi chấn kinh, đây là tiếng bước chân của cao thủ đây mà. Giết người tuy có chút mệt mỏi, nhưng nếu giết được cao thủ thì đúng là rất kích thích!
Một thân ảnh đột nhiên hiện ra trước mặt hắn, Lưu Sâm thoáng sửng sờ. Người này rất quen mặt!
Người nọ bước sang bên cạnh một bước, đồng thời mấy ngón tay khẽ búng về phía trước, tạo ra tiếng xé gió rất buốt tai. Tấn công!
Tuy đây là một chiêu công thuộc cảnh giới thần cấp, nhưng Lưu Sâm vẫn không hề quan tâm, nhưng khi Phong kiếm vừa đến tới gần cổ họng của hắn, thì bỗng nhiên sau lưng người nọ lại xuất hiện thêm một bóng người cao lớn. Mà người này lại càng quen mặt hơn. Lưu Sâm nhìn thấy đối phương thì không khỏi kinh hãi, bởi vì lão chính là Thánh quân!
Lưu Sâm vừa nhìn thấy rõ khuôn mặt của Thánh quân, thì lão đã không còn đứng đó nữa, mà đã biến mất không còn bóng dáng đâu nữa. Sau đó thì hắn bỗng nghe tiếng xé gió vang lên ở sau lưng cùng với một cổ áp lực cực lớn!
Lưu Sâm vội vàng lắc mình một cái, toàn thân hắn bỗng trở thành hư ảnh. Đạo kình phong vừa tập kích hắn liền xuyên qua bóng hư ảnh, sau đó thì hắn đã xuất hiện ở bên cạnh tường viện và thản nhiên đối diện với một người râu tóc dựng ngược: Thánh quân!
– Tặc tử!
Thánh quân hít sâu một hơi. Có lẽ chỉ có làm vậy thì lão mới có thể đè nén lửa giận ở trong lòng xuống được.
Lúc này khuôn mặt của Lưu Sâm cũng thay đổi và trở về với khuôn mặt của Na Trát Văn Tây. Hắn cười nói: – Thánh quân, ngươi tặng ta một chưởng, ta giết lại ba trăm thủ hạ của ngươi, vậy cũng công bằng lắm thôi. Ngươi không nên tức giận làm gì!
– Giết thủ hạ của ta thì có phải là bản lãnh quái gì đâu?
Thánh quân trầm giọng quát: – Nếu có bản lãnh thì hãy quyết đấu với ta một phen!
Hiện tại nơi này không giống với hoàn cảnh ở trong đại điện, bởi vì nó không chỉ dưới chân có đất, mà trên đầu cũng có không gian trống trải vô cùng. Với Không Gian ma pháp và Thổ ma pháp của hắn, nếu muốn chạy trốn thì không ai có thể đuổi kịp. Vì vậy mà biện pháp tốt nhất là giao phong chính diện. Giờ đây Thánh quân đã dẹp tan lửa giận trong lòng. Lão phải tìm một phương pháp chính xác nhất, và cũng là một việc làm bất đắc dĩ nhất.
– Tốt!
Lưu Sâm hờ hững đáp.
– Ngươi không bỏ chạy đó chứ?
Thanh âm của Thánh quân rất bình thản, nhưng tóc của lão bỗng nhiên bay ngược ra sau, để lộ vầng trán trơn lán, không một vết nhăn.
– Không bao giờ!
Lưu Sâm hơi ngừng một chút, rồi hỏi lại: – Vậy còn ngươi? Ngươi có bỏ chạy hay không?

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.