Bách Biến Tiêu Hồn – Chương 365 Khó Phân Thật Giả – Botruyen
  •  Avatar
  • 30 lượt xem
  • 3 năm trước

Bách Biến Tiêu Hồn - Chương 365 Khó Phân Thật Giả

Thác Mạn trợn lớn hai mắt, hoàn toàn không thể tin được. Có lẽ chỉ có nàng biết, gã Na Trát Văn Tây này tuyệt đối không có bản lãnh như thế.
Người cả thành đều không biết gốc gác của gã Na Trát Văn Tây ở trong khách điếm, nhưng chỉ có nàng biết! Thế nhưng kết quả bây giờ lại không giống thế nữa. Na Trát Văn Tây vừa thi triển Phong ma pháp để phi hành thì mọi người đều mừng rỡ hoan hô, nhưng cũng chỉ có mình nàng là hoang mang vô cùng!
Phi Dương nhìn về hướng hắn vừa biến mất thật lâu, dường như cũng hoàn toàn ngây người ra. Mặc kệ nàng có nhãn lực lợi hại tới dường nào, nàng cũng không thể bảo người này là giả được, bởi vì nàng không tìm ra bất luận một kẽ hở nào. Ma pháp của hắn, khuôn mặt của hắn, thanh âm của hắn, vv…tất cả đều cho thấy: hắn đích thật là Na Trát Văn Tây, là người thật trăm phần trăm!
Sở dĩ nàng không nhìn ra một điểm sơ hở nào bởi vì Na Trát Văn Tây mà nàng vừa trông thấy chính là Lưu Sâm!
Trước tiên hắn đưa kẻ giả mạo vào không gian của mình, sau đó mới lộ diện trước công chúng, khiến cho những ai vẫn đang còn hoài nghi đều nhìn thấy hắn rõ ràng. Đây chính là chỗ vi diệu ở trong kế sách của hắn vậy!
Phi Dương đưa mắt tìm kiếm một người. Nàng muốn tìm ai vậy? Tất nhiên là Thác Mạn rồi, bởi vì nàng có quá nhiều vấn đề nghĩ không ra. Bỗng nhiên một thanh âm của ai đó vừa thở hổn hển vừa hỏi: – Tổ trưởng, người đó đúng là Na Trát Văn Tây rồi!
Thanh âm của hắn hạ xuống rất thấp.
Phi Dương chậm rãi quay đầu lại, rồi cười nói: – Tất nhiên là hắn! Tác Ẩn, Đại Lục công hội của chúng ta rốt cuộc đã có được một vị hội trưởng danh chính ngôn thuận rồi!
Thanh âm của nàng có đượm nét vui mừng.
Lưu Sâm hơi do dự, hỏi: – Không biết hắn….hắn có chịu tiếp nhận chức hội trưởng không nhỉ?
– Hắn nhất định sẽ chịu thôi!
Phi Dương cười nói: – Hắn sanh ra là để làm một nhân vật phong vân mà. Trong khi đó thì cái chức hội trưởng Đại Lục công hội chính là đỉnh cao nhất của các nhân vật phong vân!
Lưu Sâm cũng cười theo: – Nói vậy thì chúng ta rất đáng ăn mừng phải không? Có hứng thú đi uống vài chén chăng?
– Ta từ trước đến nay không hứng thú với việc uống rượu lắm!
Phi Dương vui vẻ lướt mắt nhìn bốn phía một lượt rồi nói tiếp: – Hôm nay các tửu quán chắc sẽ không còn bàn trống đâu, ngươi đừng đi theo ta nữa. Bên kia có một tiểu mỹ nhân đang cần người ta bồi bạn kia kìa!
Nói xong, nàng liền quay người bỏ đi, và chỉ trong khoảnh khắc thì đã lẫn vào biển người, không còn thấy bóng dáng đâu nữa.
Rốt cuộc vị đại anh hùng của đại lục cũng đã đến kinh thành, vì vậy mà địa phương sôi nổi nhất của toàn thành tất nhiên phải là tửu quán!
Rượu thật đúng là một thứ rất kỳ quái. Khi người ta gặp hoàn cảnh bi thương nhất thì sẽ tìm tới nó, nhưng lúc người ta khích động nhất và vui vẻ nhất thì cũng tìm tới nó như thường!
Thân ảnh của Phi Dương đã biến mất. Một khi nàng đã muốn biến mất thì rất dễ, chỉ cần quay qua quẹo lại vài cái thì sẽ không ai có thể đuổi kịp nàng, tất nhiên, cụm từ “không ai” đó không bao gồm cả Lưu Sâm trong đó, bởi vì nếu hắn muốn theo dõi bất luận người nào thì kẻ ấy sẽ không thoát khỏi tai mắt của hắn. Khi hắn vừa nhíu mày nhìn theo hướng nàng vừa khuất thì tay phải của hắn bỗng bị ai đó kéo lấy. Hắn không cần quay lại thì cũng biết người đang kéo tay hắn là ai rồi, chỉ có tiểu mỹ nhân của hắn thôi. Đôi cánh tay của nàng rất mềm mại và cũng rất co giãn. Khi chúng khoác lên cánh tay của Lưu Sâm thì hắn có cảm giác như là đang có hai cành hoa quấn lấy tay mình vậy, chúng vừa triền miên mà cũng vừa lại yếu đuối. Sẽ không có ai muốn tránh cái khoác tay đó! Nếu bỏ qua thì sẽ thấy rất đáng tiếc!
– Hôm nay có rãnh không?
Thanh âm của tiểu mỹ nhân có vẻ hơi gấp: – Bên kia có một chỗ rất đẹp….
Lưu Sâm quay lại cười nói: – Bảo bối của ta, địa phương nào có sự hiện diện của nàng thì cũng đều rất đẹp!
Nói xong, hai người liền kéo nhau đi rời khỏi khách điếm nọ. Dọc đường họ nghe mọi người không ngừng bàn tán xôn xao về nhân vật đại anh hùng kia.
oooOooo
Địa phương mà hai người đi đến thật sự rất đẹp, bởi vì nó là nơi mà Thác Mạn đã từng truyền rãi tiếng cười của mình đi khắp mọi ngõ ngách tại đây, và nó cũng từng là nơi đã sản sinh ra mối nhu tình đầu tiên của Thác Mạn. Một địa phương như thế đúng là không thể nào thay thế được. Trên đời có những điều kỳ diệu không thể thay thế được!
Bốn bề vắng lặng, nhưng một vòm cung Phong bích cũng được lặng lẽ bố trí xung quanh hai người. Tới lúc này thì Thác Mạn mới khích động kêu lên: – Vừa rồi…..
Mới nói được hai tiếng, nàng chợt hạ thấp giọng: – Người vừa rồi nhất định là ngươi! Tuyệt đối là ngươi!
– Ngươi có thể xác định sao?
Lưu Sâm nhìn nàng chằm chằm, hỏi: – Đương nhiên!
Thác Mạn nhón chân lên rồi ghé sát vào tai hắn, nói: – Ca ca ta tuyệt không có ma pháp như vậy!
Lưu Sâm mỉm cười thốt: – Hắn là ca ca ngươi ư? Là Khắc Lao à?
– Cả ngươi cũng không nhận ra được phải không? Điều đó chứng tỏ công lực của bản tiểu thư cao siêu tới dường nào!
Thác Mạn đắc ý nói: – Có phục không?
– Phục!
Lưu Sâm cười khổ, nói: – Ta phục ngươi thật! Mà lại càng phục lệnh tôn hơn….Chẳng lẽ các ngươi không biết giả mạo Na Trát Văn Tây sẽ phải bỏ ra cái giá thế nào sao?
Thác Mạn nghe vậy thì nụ cười tươi của nàng liền biến mất, rồi nhẹ giọng nói: – Gia phụ và ca ca đều nói, vì để giải quyết vấn đề khó khăn này, chúng ta…..sẽ không tiếc một giá nào!
Lời này vốn không thích hợp để nói ra trong lúc tình nhân tâm sự, bởi vì nó quá nặng nề đi; nhưng nàng đã nói ra rồi, Lưu Sâm liền cảm thấy trên vai mình lại có thêm gánh nặng nữa.
– Gia phụ bảo ta không được nói cho ngươi biết, bởi vì người không muốn ngươi lại có thêm gánh nặng nào nữa!
Thác Mạn vẫn nhẹ giọng nói: – Nhưng ta rất muốn cho ngươi biết, bởi vì ta…..ta không muốn mất ngươi, và cũng không mất đi vị ca ca này!
Lưu Sâm cười nói: – Yên tâm đi! Ta sẽ bảo vệ cho hắn, không sao đâu!
Tuy là cười, nhưng nụ cười của hắn trông có vẻ khá miễn cưỡng.
Thác Mạn vui vẻ ngã vào lòng hắn, rồi nói: – Ta biết ngươi sẽ làm được mà! Ngươi là một nam nhân….giỏi nhất!
Nam nhân giỏi nhất? Và cũng là một nam nhân đáng thương nhất đây mà. Lưu Sâm thoáng suy tư. Nay Na Trát Văn Tây đã xuất hiện, phải chăng mình cũng nên cải trang thành một gã tiểu nhị để bảo vệ Khắc Lao suốt 24 tiếng?
Bỗng bên tai hắn vang lên lời nói nũng nịu của Thác Mạn: – Có hôn hay không? Không cho từ chối đâu đấy nhé!
Hắn chìm vào suy tư mà nhất thời quên đi tiểu mỹ nhân ở bên cạnh. Nàng vốn đã ngửa mặt lên chờ đợi từ lâu, vậy mà không thấy hắn hôn nàng. Vì thế mà tiểu cô nương đã nổi giận, nhưng phương thức nổi giận của nàng cũng rất trực tiếp, hỏi thẳng ngay mặt luôn!
Lưu Sâm nghe vậy thì mỉm cười đáp lại, rồi cúi xuống hôn nàng thật lâu. Vừa rồi hắn lãnh đạm với nàng, khiến cho nàng bị mất hứng, vì vậy mà bây giờ phải bồi thường mới được. Nghĩ vậy rồi, một tay của hắn chợt lặng lẽ lần mò đến một chú ngọc thố của Thác Mạn….
Thác Mạn hơi tách môi của mình ra khỏi hắn, rồi thỏ thẻ: – Bây giờ….là ban ngày mà!
Ban ngày thì không thể? Vậy buổi tối chắc có thể rồi? Buổi tối có thể làm chuyện mà ban ngày dù là ở chỗ không người cũng không làm được. Lưu Sâm nhẹ nhàng áp tay vào đồi ngực cao vút của nàng, Thác Mạn đỏ bừng mặt lên, rồi hạ giọng nói: – Ngươi….ngươi đừng nói cho mẫu thân ta biết!
Tức cười không, bộ tưởng bản công tử là Cách Toa Toa sao? Mấy chuyện kiểu này mà có thể đi kể lại cho mẫu thân ngươi nghe sao? Cả mẫu thân ngươi mà ta chẳng quen biết nữa kia mà, đây là chuyện chỉ có nam nữ biết với nhau thôi….
Có lẽ là tiểu cô nương đang có việc xin hắn, hoặc có lẽ vì nàng thấy mình đã mang tới một vấn đề quá khó khăn cho hắn, vì vậy mà hôm nay nàng đặc biệt ngoan ngoãn nghe lời. Chẳng những chủ động cho hắn hôn, mà nàng còn chủ động hôn hắn nữa, rồi lại còn nửa thuận nửa chống để cho hắn vuốt ve bảo bối. Tuy vẫn còn cách mấy lớp y phục, nhưng nàng vẫn có vẻ chịu không nổi. Chỉ sau vài phút vuốt ve, toàn thân của nàng cũng liền mềm nhũn ra như bún rồi; đồng thời, hô hấp của nàng cũng trở nên dồn dập hơn, và chiếc lưỡi nhỏ cũng run lên nhè nhẹ….
oooOooo
Vào buổi trưa, ở trước cửa của căn khách điếm bình dân đột nhiên trở nên trang nghiêm vô cùng, bởi vì lúc này đã có hai hàng vệ binh đứng chỉnh tề ở hai bên lối đi. Những bộ hoàng kim giáp sáng lấp lánh đã làm cho căn khách điếm đó chợt trở nên sang trọng và nổi bật hẳn lên. Thì ra có người của hoàng cung đến đây!
Một đội bạch lộc đang chậm rãi tiến tới trước cửa khách điếm. Dẫn đầu là hai thớt bạch lộc cao to và oai vệ, đi phía sau là hơn hai mươi thớt lộc khác. Khi tới gần còn cách trăm trượng thì bạch lộc dừng lại, hai người kỵ sĩ đi đầu liền nhảy xuống đất. Họ khẽ liếc mắt nhìn nhau, sửa lại y phục rồi song song cất bước và tiến về phía khách điếm.
– Xin nghênh chào đặc sứ!
Lão bản cung kính cúi người chào.
– Na Trát tiên sinh đã về chưa?
Thanh âm của hai người đặc sứ cực kỳ nhu hòa và lễ độ, phảng phất như là sợ đánh động đám côn trùng đang ân ái triền miên ở trong những bụi cỏ vậy.
– Na Trát đại hiệp đã về rồi! Đặc sứ, xin mời!
Lão bản cảm thấy hôm nay mình thật là vinh hạnh. Có lẽ đây là thời khắc vinh hạnh nhất trong đời của lão vậy.
– Phiền lão bản hãy vào thông báo một tiếng, có hoàng cung đặc sứ là Ngôn Nhĩ Đông và Ngôn Nhĩ Tây đến cầu kiến!
Sự ưu nhã của hai người này là do kinh nghiệm lâu năm hun đúc nên, và trong bất luận trường hợp nào cũng không thể đánh mất được.
Thế rồi không lâu sau đó, ba bóng người cùng bước ra khỏi khách điếm. Người đi đầu tất nhiên là Na Trát Văn Tây, còn đi sau chừng nửa bước thì chính là hai vị đặc sứ. Các thị vệ vội dắt bạch lộc tới, yên cương và tọa cụ đều được sắp đầy đủ. Na Trát Văn Tây không hề có nửa điểm ngạo nghễ, hắn chỉ nhẹ nhàng phóng mình lên lưng bạch lộc, sau đó thì đoàn người liền khuất hẳn ở cuối con đường.
Khắc Lao coi như cũng là một nhân vật đặc biệt. Ngoài lần đầu gã đã tỏ ra khẩn trương, còn bây giờ thì từ đầu xuống chân gã không có một chút khẩn trương nào. Giờ đây, ngồi trên lưng bạch lộc, gã chính là Na Trát Văn Tây ngạo thị thiên hạ. Nhìn những người xung quanh dùng ánh mắt đầy kính nể và cảm kích đối với gã, gã cảm thấy mình phảng phất như là Na Trát Văn Tây thật vậy. Vì thế mà gã bỗng cảm thấy có một cổ hào khí dâng lên trong lòng. Việc mà gã đang làm bây giờ cũng không khác với việc sóng vai tác chiến với Na Trát Văn Tây là bao. Mục đích của hai người họ chỉ là để đánh bại địch nhân triệt để mà thôi.
oooOooo
Trong đại điện, khi đến trước kim điện của quốc vương, Khắc Lao mỉm cười với mọi người. Bỗng nhiên có một tấm hoàng kim bài của ai đó đưa tới, gã tiện tay nhận lấy, rồi bước vào một căn phòng dành cho yến hội. Số tân khách có mặt ở đây rất ít, chỉ có độ bảy, tám người thôi, nhưng những người này đều là những người rất nổi danh. Chỉ cần một cái giậm chân của bất cứ người nào trong số họ thì đều có thể khiến cho kinh thành bị nghiêng trời lệch đất. Trong số tân khách còn có cả quốc vương và hoàng tử. Khắc Lao thản nhiên đối mặt với từng người, từng người một.
Rượu vàng óng ánh, gã chỉ uống ba chén, nhưng cũng không ai dám mời gã thêm; bởi vì gã chịu uống ba chén thì đã nể mặt họ lắm rồi, vì vậy mà họ rất mãn nguyện. Huống chi, tất cả các món ăn và thức uống ở đây thì gã đều phải nếm qua, như vậy lại càng nể mặt họ hơn. Điều này cho thấy gã tuyệt không có ý đề phòng với những người ở đây, và cũng cho thấy sự thành khẩn của gã!
Không ai biết rằng bản ý của gã là phải nếm hết tất cả mọi thứ. Mặc kệ nguy cơ đến từ đâu, gã nhất định phải nếm thử tất cả các món, bởi vì đó chính là chức trách của “Na Trát Văn Tây”!
Gã không cảm thấy có bất kỳ sự khác thường nào, rượu rất ngon, thức ăn cũng tuyệt vời. Mọi lễ tiết đều đầy đủ, mà phản ứng của quốc vương và các tân khách cũng đều khá tốt. Tất cả mọi thứ đều không có điểm khác thường nào. Mục đích của họ là muốn hắn nhận chức vụ Hộ quốc thần sư và hội trưởng Đại Lục công hội, và gã cũng đã nhận lấy cả hai chức này. Đối với mọi lời tán thưởng, gã đều tiếp thu hết. Còn với câu hỏi về Thủy thần Yến Cơ, thì gã chỉ hàm hồ trả lời: “Không giữ liên lạc với nàng!” để tránh trả lời những câu hỏi khác. Tất cả mọi việc đều rất bình thường!

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.