Thác Mạn khẽ nhíu mày, nói: – Cái tên hoàng tử xấu xa kia…..hôm qua….hôm qua cũng đã phái người đến Kiếm thần cư để đưa ra yêu cầu nọ, và cha ta đã đáp ứng rồi. Bây giờ phải làm sao đây?
Lưu Sâm hơi giật mình, hỏi lại: – Yêu cầu gì?
– Thì cũng là cái yêu cầu quỷ cái kia thôi!
Thác Mạn trừng mắt liếc hắn: – Là hắn muốn ta đến vườn ngự uyển để thưởng hoa đấy. Tên hỗn đản đó thật đúng là bệnh hoạn mà.
– Thì ra là vậy!
Lưu Sâm nhíu mày, nói: – Sao ngươi không nói lại lý do của ta cho cha ngươi biết? Lý do đó rất hữu hiệu, chỉ sợ bọn họ mà nghe tới thì sẽ tè ra quần ngay cho xem!
Thác Mạn lại trừng mắt nhìn hắn, nói: – Sao ngươi không tự đi mà nói lại với cha ta? Khi đó người ta còn chưa về tới nhà nữa mà, nên phụ thân đâu có biết….đâu có biết chuyện ngươi không biết xấu hổ mà làm như thế trước đám đông chứ? Vì thế mà người đã đáp rồi. Nếu ta không đi, vậy thì cả nhà của ta……sẽ thảm rồi!
Hiểu rồi! Hắn biết tên hoàng tử giả kia đang nghĩ gì. Ở trên đường đụng phải Lưu Sâm hắn, vì thế mà gã đã kết nên hận thù với Lưu Sâm, nhưng vì gã không có lý do để chọi cứng với hắn nên mới lập tức nghĩ ra biện pháp khác, đó là trực tiếp đưa ra yêu cầu với Kiếm thần cư. Một khi Kiếm thần cư đã đáp ứng thì gã không cần phải chờ ý kiến của tên mặt trắng nhỏ là Lưu Sâm. Nếu như tên mặt trắng dám có dị nghị gì thì gã sẽ có thể mượn cớ để ra oai, khiến cho mình được nở mặt nở mày; còn nếu như Kiếm thần cư đã đáp ứng rồi mà lại tráo trở lật lọng, vậy thì gã sẽ có cơ hội để gây khó dễ với Kiếm thần cư.
Tại sao gã phải mượn cớ? Lưu Sâm bỗng nhiên dừng chân lại! Mượn cớ chỉ là một biểu tượng bên ngoài, bọn chúng còn có mưu đồ khác thầm kín hơn!
Tuy rằng Thác Mạn vẫn mắng mỏ và hằn hộc với hắn, nhưng thủy chung vẫn luôn tập trung tinh thần vào hắn. Khi thấy hắn dừng bước, nàng cũng đứng lại, rồi ngạc nhiên hỏi: – Sao vậy?
Lúc này sắc mặt của hắn rất khó coi!
Lưu Sâm thở một hơi dài, rồi nói: – Không có gì! Ta hỏi ngươi nhé…..ngươi có từng nghĩ qua vấn đề ở trong đó chưa?
– Vấn đề gì?
Thác Mạn hoàn toàn không hiểu gì hết.
– Thì về vấn đề tại sao hoàng tử lại đơn độc mời ngươi đó.
Thác Mạn nghe hỏi vậy thì đỏ mặt lên. Chẳng lẽ còn phải đoán nữa sao? Tất nhiên là gã nam nhân thối tha đó có suy nghĩ bậy bạ rồi!
Lưu Sâm chậm rãi nói: – Ngươi nhất định cho rằng là vì hắn coi trong ngươi, phải không?
Thác Mạn hơi đắc ý, nói: – Người coi trong bản cô nương thì có rất nhiều!
– Thật chẳng biết khiêm tốn chút nào!
Lưu Sâm châm biếm: – Người coi trọng ngươi tuy rằng không ít, nhưng tiểu tử này rõ ràng không phải loại người đó!
Thác Mạn hơi đổi sắc, nàng hỏi: – Vậy hắn là loại người gì?
– Hắn là một kẻ có mưu trí và cũng có mưu đồ!
Vừa nói tới đây, ánh mắt của hắn chợt lóe quang mang kỳ quái. Hắn hơi dừng một chút rồi nói tiếp: – Mà loại người như hắn vậy thì sẽ không phải là một kẻ háo sắc đâu!
Người của Thánh Cảnh đều là những kẻ làm đại sự, mà thường thì những kẻ làm đại sự nếu chưa đạt thành mục đích thì sẽ không dở trò háo sắc. Cho dù chúng có những lúc háo sắc, nhưng cũng chưa chắc đã có sắc đảm. Vì vậy mà kẻ giả mạo hoàng tử kia tuy đang ở địa vị tôn quý, nhưng gã vốn chỉ là một con rối mà thôi. Gã tuyệt đối sẽ không dám làm càn! Tuyệt đối sẽ không dám lợi dụng chức vụ để thỏa mãn cái tật háo sắc của mình, trừ phi gã không muốn sống nữa mà thôi!
Nếu như không phải vì nữ sắc, vậy thì gã vì cái gì? Chỉ có một giải thích duy nhất: bọn chúng đang chuẩn bị đối phó với Kiếm thần cư! Thác Mạn bất quá chỉ là một công cụ mà thôi. Nếu nàng đi thật, vậy bọn chúng mới có cơ hội để biến nàng thành công cụ thăm dò tình báo trong nội bộ Kiếm thần cư. Một khi nàng đã trở thành nữ nhân của hoàng tử, vậy thì công cụ này sẽ phát sinh tác dụng; còn nếu nàng không đi, vậy là Kiếm thần cư đã phạm vào tội khi quân, vậy là bọn chúng vẫn có thể mượn cớ để gây khó dễ cho người của Kiếm thần cư!
– Ta hiểu rồi!
Thác Mạn khẽ cắn môi, nói: – Ý của ngươi là….loại người không làm đại sự giống như ngươi vậy mới là háo sắc!
Úi chà, vậy mà cũng nói là hiểu à? Lưu Sâm trừng mắt nhìn nàng.
Tiểu cô nương mơ màng nói: – Sao ngươi không nói sớm chứ, nếu biết hắn là người làm đại sự, vậy ta….đã đáp ứng rồi….
– Đừng có mơ mộng nữa!
Lưu Sâm chỉ hận không thể gõ một cái vào trán nàng cho nàng tỉnh lại. Hắn nói: – Sao ngươi không suy nghĩ thử xem? Người ta đang tìm cách để đối phó với Kiếm thần cư của các người, và muốn tiêu diệt các ngươi đấy, hiểu chưa?
– A?
Thác Mạn giật mình thất kinh, mà sắc sắc cũng thay đổi luôn. Theo từng lời nói của hắn, trong lúc bất tri bất giác, hai tay của nàng đã nắm chặt lấy tay hắn từ lúc nào. Sau khi hắn nói xong, nàng liền run rẩy hỏi: – Người đó ác độc đến thế sao?
– Đúng vậy!
Lưu Sâm gật đầu đáp: – Hắn nhất định là không háo sắc, nhưng hắn cũng không đáng yêu chút nào đâu!
– Vậy bây giờ phải làm sao?
Tiểu cô nương không nhắc tới chuyện háo sắc nữa, mà hỏi thẳng vào vấn đề.
– Phải làm sao à?
Lưu Sâm thoáng lộ nụ cười, rồi nói tiếp: – Phiền phức của tiểu tử này đã tới rồi. Đây là phiền phức mà hắn tự rước lấy thôi!
Thác Mạn nhíu mày hỏi: – Ngươi muốn đánh à?
– Phải!
Thác Mạn kêu lớn: – Ngươi đừng có giữ ý nghĩ đó nhé! Người ta là hoàng tử đó, ngươi không thể đi khiêu chiến hắn, vả lại nghe nói gia gia ta đã dạy cho hắn mọi bản lãnh rồi. Ngươi không đánh lại hắn đâu!
– Gia gia ngươi cũng đã dạy ngươi mà?
Lưu Sâm nhắc nhở nàng: – Nhưng ta muốn hôn thì cũng hôn được đó thôi….
“Vèo” một tiếng vang lên, một cái tát được quạt tới mặt hắn, kèm theo tiếng kêu đầy tức giận: – Hỗn đản!
Quái, cái tát của nàng bị rơi vào khoảng không. Người đâu? Thác Mạn quay đầu lại, đột nhiên đôi môi của mình nóng lên, thì ra đã bị vật gì đó chạm vào. Tiếp theo thì nghe tiếng gió lướt qua bên cạnh, chỉ thấy Lưu Sâm đã thoát ra ngoài ba trượng. Hắn cười nói: – Ta đi bảo tên tiểu tử kia thu hồi lại mệnh lệnh đây!
Đó là một tin tốt, nhưng Thác Mạn đã sớm bị rối trí hết lên. Nàng giậm chân hậm hực nói: – Ta mặc kệ…..
Lại bị hắn hôn! Sao hắn cứ thích hôn môi vậy nhỉ?
Không đợi nghe nàng nói hết, Lưu Sâm lập tức chui nhanh vào một bụi cỏ ở ven đường, rồi sau đó thì không thấy bóng dáng đâu nữa. Thác Mạn vừa chạy theo được vài bước, thì không thấy hắn đâu cả. Chuyện gì xảy ra thế này? Sao tốc độ của hắn lại nhanh như thế?
“Người ta đang tìm cách để tiêu diệt Kiếm thần cư đấy!” Đó là lời nói của hắn. Thác Mạn tạm thời quên mất món nợ bị hôn lén, nàng hơi trầm tư chốc lát. Đúng vậy, gia gia đã xảy ra chuyện, mà hoàng cung lại có thái độ rất mờ ám đối với Kiếm thần cư, vì vậy mà họ muốn mượn cớ để tiêu diệt Kiếm thần cư cũng không phải là không có khả năng. Phụ thân cũng đã từng phân tích qua chuyện này….
Phải mau trở về để báo lại tin tức này cho phụ thân và các bá phụ thôi!
Nghĩ vậy rồi, nàng liền chạy nhanh về nhà. Dọc đường cứ nghĩ miên man về câu nói của Lưu Sâm: “Ta đi bảo tên tiểu tử kia thu hồi lại mệnh lệnh đây!” Ngươi tưởng ngươi là ai chứ? Sao dám thốt lời cuồng vọng như thế? Thật là to gan mà! Hoàng tử điện hạ có sẽ nghe lời can gián của các vị đại công hay không? Chắc không đâu! Bởi vì tuy rằng địa vị của đại công khá tôn quý, nhưng trong mắt người của hoàng cung, bọn họ còn thua xa Kiếm thần cư. Nếu cả Kiếm thần cư mà họ còn muốn đụng tới, vậy thì bất luận kẻ nào muốn khuyên can cũng đều phí công vô ích thôi. Dù hắn có đi cầu khẩn phụ thân hay gia gia hắn thì cũng sẽ chẳng có tác dụng gì cả, nhưng nếu nhiều thế lực hợp lại thì vẫn tốt hơn. Huống chi, lời suy đoán của hắn chưa chắc đã đúng mà. Loại người hay ăn nói tùy tiện như hắn thì làm gì có kiến giải lợi hại nào chứ? Vừa nghĩ tới đây, tâm tình của Thác Mạn lập tức được thả lỏng ngay. Khi nhìn thấy mấy chữ lớn trên biển vàng trước cửa, không hiểu sao tâm tình của nàng cũng trở nên thư thái vô cùng.
Nhưng khi nàng kể lại mọi chuyện cho phụ thân nghe, sau khi nghe xong thì phản ứng của phụ thân hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của nàng. Ông ta đứng bật dậy, mà sắc mặt cũng biến thành trắng bệch, rồi lắp bắp hỏi lại: – Đó là….do hắn nói?
– Dạ phải, hắn….chắc hắn chỉ ăn nói lung tung thôi!
Thác Mạn an ủi phụ thân: – Chắc không có khả năng xảy ra chuyện như thế đâu, phụ thân….
– Không!
Phụ thân cắt ngang lời nàng: – Lời của hắn tuyệt sẽ không sai! Ta….phải tới phòng nghị sự ngay lập tức mới được!
Nói xong thì ông ta lập tức băng mình chạy đi rất nhanh.
Thác Mạn thấy vậy thì ngây người ra! Thế là thế nào? Tại sao phụ thân lại lưu ý tới lời của hắn như thế? Trước kia, dù là lời nói của gia gia thì phụ thân cũng vẫn phải suy nghĩ lại, bởi vì đó là thói quen từ nhiều của phụ thân. Ấy vậy mà thói quen đó đã thay đổi rồi, không ngờ ông ta lại trở nên vọng động như thế chứ.
Nhưng khi vừa ra đến cửa, chợt phụ thân dừng chân rồi chậm rãi quay đầu lại, trong ánh mắt ông ta lộ ra biểu tình suy tư rất quen thuộc. Phụ thân hỏi: – Thác Mạn, hắn còn nói gì nữa không?
– Hắn….hôm nay hắn nói cũng khá nhiều!
Vừa nói, Thác Mạn vừa đỏ mặt lên. Chẳng lẽ phụ thân muốn nàng phải nói hết sao? Không nói có được không?
– Không được giấu giếm!
Phụ thân sảng khoái, nói: – Hãy nói cho ta biết….ngoài câu vừa rồi ra, hắn còn nói những gì nữa?
– Hắn đã nói ra mấy lời….rất dũng cảm!
Thác Mạn khéo léo thay hai chữ “cuồng vọng” thành “dũng cảm”, rồi nàng nói tiếp: – Và cũng rất kiên quyết nữa. Phụ thân đừng nghe hắn….
Phụ thân nhìn nàng chằm chằm rồi nói: – Hãy thuật lại mấy lời…..dũng cảm của hắn cho ta nghe xem.
Thác Mạn không còn cách nào hơn là phải nói, bởi vì nàng chưa từng giấu giếm phụ thân chuyện gì. Nàng vốn là một nữ nhi ngoan ngoãn và rất biết nghe lời kia mà. Thế rồi nàng ngập ngừng nói: – Hắn nói…..hắn nói….phiền phức của tiểu tử kia….đến rồi!
Sau đó nàng còn nhẹ nhàng bổ sung thêm: – Hắn còn nói là hắn phải bảo tên tiểu tử kia thu hồi lại mệnh lệnh mới được!
Phụ thân nghe vậy thì bỗng nhiên lại mỉm cười!
Vừa thấy phụ thân cười, Thác Mạn liền ngượng ngùng nói: – Phụ thân, người đừng nói với ai nhé. Hắn chỉ tùy tiện nói bậy thôi, nếu người khác nghe được rồi truyền tới tai của hoàng tử điện hạ thì….thì phiền lắm!
– Phiền à?
Phụ thân cười ha hả, nói: – Chỉ có hắn mới mang phiền phức tới cho kẻ khác thôi. Trong thiên hạ làm gì có ai mang tới phiền phức cho hắn được chứ….
Nói tới đây, ông ta hơi ngừng lại một chút rồi mới nói tiếp: – Được rồi, không còn việc gì nữa, con đi đi!
Thác Mạn thắc mắc: – Vậy….rốt cuộc….buổi yến hội tối nay….con có cần phải đi nữa không?
– Nữ nhi của ta, con cứ chờ đi!
Phụ thân nói: – Ta tin rằng chúng ta sẽ nhận được tin tức nhanh lắm thôi!
Lại có tin tức sẽ truyền đến ư? Tin tức gì chứ? Thác Mạn ngồi trong vườn hoa mà nhìn một con bướm thật lâu. Trong lòng nàng tràn ngập nghi vấn. Hôm nay làm sao vậy chứ? Đầu tiên là bị hắn hôn lén, sau đó thì hắn lại buông lời cuồng vọng, rồi kế đến là hành động khó hiểu của phụ thân. Tất cả làm sao vậy chứ?
Buổi chiều chậm rãi buông xuống, rốt cuộc nàng phải làm sao đây? Cho tới lúc này mà nàng vẫn không biết phải làm sao. Tên hỗn đản ngươi, ta đã nói là mặc kệ mà, nhưng ngươi cũng mặc kệ thật à? Nếu ngươi mặc kệ thì đừng có hôn, người ta đã bị ngươi hôn rồi, và cũng bị ngươi ôm rồi, vậy mà tới bây giờ vẫn chưa thấy ngươi xuất hiện nữa. Hận! Ta hận ngươi chết đi được. Khi nỗi hận của nàng còn chưa kịp cất cánh bay xa thì vừa khéo có một thanh âm ở ngoài vườn hoa truyền vào: – Tiểu thư, Tác Ẩn công tử đến rồi!
Thác Mạn nhảy dựng lên, hỏi: – Ở đâu?